“Một khi thua trận thì Đại Sở sẽ không có sức phản kháng”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng, mím môi.
“Ta đương nhiên biết”, Diệp Thành lại lần nữa hít sâu, “nhưng một khi cược thắng thì Đại Sở sẽ được cứu”.
Nói tới đây, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn người thương trước kia trong lòng mình: “Cơ Tuyết Băng, nếu ta dẫn theo trên tám phần tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì liệu muội có thể trấn thủ bảo vệ Đại Sở không?”
“Tuyết Băng còn thì Nam Sở còn”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt cô hiện lên cái nhìn đầy kiên định.
“Cảm ơn muội”, Diệp Thành mỉm cười quay người bước đi.
“Diệp Thành”, thấy Diệp Thành định rời đi, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, cô vô thức giơ tay ra kéo lấy vạt áo hắn nhưng cảm thấy mình thất lễ thì lại vội buông tay.
“Huynh phải sống sót quay về”, Cơ Tuyết Băng cúi đầu khép đôi hàng mi, giọng nói có phần tang thương cầu khẩn, bộ dạng như thiếu nữ, lúc này cô không còn là một chưởng giáo Chính Dương cao cao tại thượng nữa, cũng không còn là nữ vương cái thế tung hoành thiên hạ mà lại giống như một thê tử yếu đuối mỏng manh đang tiễn trượng phu lên đường ra chiến trận.
“Ta sẽ trở về”, Diệp Thành chưa quay người đi vội mà mỉm cười đáp lời sau đó mới bước xuống vân đài.
Cơ Tuyết Băng định nói thêm gì đó nhưng khoé miệng chơi hé ra lại nuốt theo những từ định nói, cô chỉ biết lặng lẽ trông theo bóng lưng đang xa khuất dần trong tầm mắt, lần này hắn đi có lẽ là lần vĩnh biệt của hai người.
Diệp Thành xuống khỏi tường thành, bay đến trụ sở chính của Thiên Đình, hắn rời đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc trước ở trên vân đài, mọi người đều đã nhìn thấy cảnh Cơ Tuyết Băng kéo ống tay áo hắn, đường đường là chưởng giáo của Chính Dương Tông, Huyền Linh Chi Thể cao ngạo mà lại kéo ống tay áo của hắn như một tiểu nữ tử, điều này đủ để chứng minh rất nhiều chuyện.
Những người hiểu Diệp Thành đều có một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ rằng hắn chuẩn bị làm một chuyện kinh thiên động địa.
Ngay sau đó, trên tường thành Nam Sở có rất nhiều thần hồng bay ra, họ đến từ nhiều thế lực khác nhau của Đại Sở, có những thân phận khác nhau nhưng điều duy nhất tương đồng là họ đều là cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không chỉ tường thành Nam Sở mà năm lãnh thổ lớn ở Nam Sở cũng vậy, rất nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên đều bay về tập trung ở trụ sở chính của Thiên Đình.
Trong màn đêm đen, ở một toà Địa Cung rộng lớn khác thường tại trụ sở chính của Thiên Đình, liệt đại chư vương, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cũng đều có mặt.
Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên?
Quân viễn chinh của Đại Sở?
Tấn công ma trụ chọc trời?
Nghe Diệp Thành nói vậy, với định lực của tất cả những cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây cũng bất giác thay đổi sắc mặt.
Chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên là đội hình cỡ nào? Quân đội tu sĩ như vậy khiến người khác phải chấn động, đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở trước đây.