Dù biết con đường phía trước là quỷ môn quan thì cũng không ai chần chừ, vì sự tồn vong của thế hệ mai sau, để nối nghiệp kế thừa, những lão bối lớn tuổi như họ sẵn sàng chiến đấu hết mình, mang theo tâm lý quyết tử.
“Chuyến đi này khả năng sẽ một đi không trở lại”, một ông lão tuổi xế chiều buồn bã nhìn tường thành Nam Sở.
“Đi thôi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, dời mắt khỏi Nam Sở, bước lên vùng đất Bắc Sở đầu tiên.
Sau đó, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên cũng đi theo.
Họ đi từ thế giới phàm trần tới đây.
Thế giới phàm trần ngày nay đã là một vùng đất khô cằn, người phàm đã được các tu sĩ đón về Nam Sở, nhà cửa ruộng vườn của họ đã thành đống đổ nát.
Trên đường đi, tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thần thức bá đạo của Thái Hư Cổ Long, họ không chỉ một lần tránh được đại quân Thiên Ma, lần nào cũng thuận lợi đi qua từ khe hở.
Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới dừng lại trên một đỉnh núi, hắn vô thức quay lại, khẽ cau mày nhìn hư thiên đen kịt, tựa như có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp qua không gian hư vô.
Bị phát hiện tung tích, không gian hư vô đó biến dạng rồi một bóng dáng xinh đẹp như tiên nữ, cũng mặc áo đen, khoác áo choàng đen bước ra, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Sở Linh sao?
“Sao nàng cũng đi theo tới đây?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh hơi cau mày, hắn biết chuyến đi này rất nguy hiểm nên không muốn Sở Linh tham gia, thế nhưng cô lại lặng lẽ đi theo mà hắn không hề phát hiện.
“Ta cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên”, Sở Linh bước tới, lòng hơi chột dạ.
“Linh tinh”, Diệp Thành trầm giọng: “Mau về đi”.
“Chàng lại muốn bỏ ta lại”, Sở Linh hơi rũ mắt, khẽ cắn môi: “Tỷ tỷ đi rồi, ta không muốn nhìn bóng lưng chàng mỗi lúc một xa, cho dù chết, ta cũng sẽ đi theo chàng”.
Diệp Thành im lặng, trong lòng chợt nhói đau.
Cuối cùng hắn không nói gì nữa, lẳng lặng xoay người, bước vào hư thiên.
Thấy vậy, Sở Linh khẽ cười một tiếng rồi cũng đi theo, Diệp Thành không đuổi cô đi nữa mà ngầm đồng ý cho cô đi theo quân viễn chinh của Đại Sở tới Bắc Sở.
Giết!
Họ đi chưa được bao lâu, phía Nam Sở truyền đến tiếng hô giết kinh thiên động địa.
Nhìn khắp đất trời, đại quân Thiên Ma kéo đến ùn ùn như biển dậy sóng, muốn nhấn chìm đất trời Nam Sở.
Cơ Tuyết Băng đã rút sát kiếm ra, chỉ vào Thiên Ma quân đang lao tới.
Sau khi Diệp Thành đi, tường thành Nam Sở do cô làm thống soái, còn năm lãnh thổ lớn của Nam Sở thì giao cho hậu duệ các hoàng đế.
Bùm! Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, những tiếng nổ lớn như sấm vang lên khắp đất trời.
Trận chiến khốc liệt, quân Thiên Ma lần lượt ngã xuống nhưng rồi cũng lại lần lượt lao lên tường thành Nam Sở.