“Nữ Đế, Thánh Quân, Tử Huyên cuối cùng cũng đuổi kịp theo dấu chân mọi người rồi”, vào thời khắc sinh tử, Tử Huyên mỉm cười, miệng trào máu, nước mắt tuôn rơi.
Trong tầm nhìn mơ hồ, Tử Huyên như trông thấy bóng dáng nữ đế phong hoa tuyệt đại và bóng hình vững chãi, đó là Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương và Hoang Cổ Thánh Thể Đế Hoang, đó là hai thần thoại của Chư Thiên Vạn Vực.
Giống như Thái Hư Cổ Long, nụ cười của cô trước khi chết mang theo biết bao nỗi niềm và sự mỏi mệt.
Phần tàn hồn của nữ đế đã viết thêm một đoạn đời rồi mới đi đến hồi kết chốn hồng trần này.
Diệp Thành nhất định phải thắng!
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà cô nhìn chính là Diệp Thành giống như năm xưa Nữ Đế nhìn Đế Hoang vậy.
Những năm tháng xa xưa, Đế Hoang bảo vệ cho Nguyệt Thương, một mình độc chiến với năm Đại Đế của Thiên Ma Vực, Nguyệt Thương thành đế rồi nhưng Đế Hoang lại qua đời, ông ta chiến đấu tới những giọt máu cuối cùng trong Hoang Cổ Thánh Thể.
Hôm nay sau bao năm tháng dài đằng đắng vẫn vì nỗi day dứt của nhân quả, cô là tàn hồn của Nữ Đế, hắn là người kế thừa Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù đều không phải hai phiên bản hoàn chỉnh nhưng điểm khác nhau là lần này tàn hồn của Nữ Đế lại bảo vệ người kế thừa thánh thể.
A!
Khuôn mặt Diệp Thành đẫm nước mắt, hắn điên cuồng vung huyết linh thần đao, hắn thậm chí không có thời gian mà nhìn Tử Huyên thêm lần cuối.
Đoàn quân viễn chinh của Đại Sở gần như bị nhấn chìm, chỉ còn lại hắn và Sở Linh, Thánh Chủ Thiên Đình của Đại Sở lúc này đang bỏ trốn lưu vong.
Không phải hắn sợ chết mà hắn cần phải sống, cần niết bàn trong tuyệt cảnh, cho tới khi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn, liệt vị thánh thể Đại Thành.
Chỉ có như vậy hắn mới có tư cách đấu lại với vị đế kia, mới có thể bảo vệ thương sinh của Đại Sở, mới có thể xoay chuyển càn khôn trên con đường trải đầy xương máu, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.
Bên cạnh Diệp Thành, Sở Linh dàn dụa nước mắt.
Sức mạnh của Thiên Ma Đại Đế khiến hắn run sợ, đến cả Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thông thiên cũng không thể trụ lại nổi sau đòn công kích của ông ta thì hắn không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, con đường phía trước trong mắt hắn không hề có ánh sáng le lói.
Vô vị!
Thiên Ma Đại Đế vặn cổ, lại lần nữa giơ tay chỉ vào Diệp Thành và Sở Linh ở phía xa.
Lại là đạo thần mang lôi chớp đó rẽ ngang qua bầu trời.
Chiến!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!