Trong cơ thể Diệp Thành vang lên tiếng rồng gầm, đó là sức mạnh huyết mạch, tiếng gằn được đan xen bởi ý chí chiến long và Đan Tổ Long Hồn.
Vù!
Trong khi tiếng rồng gằn lên, từ trong ngực Diệp Thành có một luồng ánh sáng màu tím bay ra.
Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong viên linh châu này phong cấm một nửa viên đan dược màu tím chính là Thiên Tịch Đan.
Rắc!
Giây phút sau đó, linh châu nứt ra, một nửa viên Thiên Tịch Đan màu tím cũng hiện lên, khí tức ở cảnh giới Thiên sục sôi, bên trong chứa đựng sức mạnh dồi dào, luồng sức mạnh ấy đang điên cuồng thấm vào trong cơ thể Diệp Thành.
Đột phá! Đột phá!
Trong ý thức, linh hồn Diệp Thành đang không ngừng gào thét.
Hai cánh cửa lại lần nữa xuất hiện, bước qua cánh cửa đầu tiên chính là tu vi Chuẩn Thiên trọn vẹn, bước qua cánh cửa thứ hai chính là cảnh giới Thiên.
Diệp Thành cố gắng hết sức, điên cuồng công phá nhưng hết lần này tới lần khác thất bại, hai cánh cửa đó trông gần như ngay trước mặt nhưng lại xa vời vợi, đó là một đạo thiên trảm khiến người ta dùng hết kiếp này cũng không thể vượt qua.
Mặc dù ngất đi nhưng trên khuôn mặt hắn lại nhuốm đỏ máu.
Hắn cần vượt qua cánh cửa đó, cần đạt được tu vi Chuẩn Thiên viên mãn, cần Thánh Thể Đại Thành thì hắn mới có thể đấu lại được Đại Đế, mới có sức chiến đấu ngang hàng với Đại Đế.
Đột phá! Đột phá!
Bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai với đôi mắt đỏ ngầu nhìn màn nước huyễn thiên mà trong lòng thầm gào thét.
Đông Hoàng Thái Tâm đứng bên cạnh ông ta, mái tóc dài đã chuyển thành màu đỏ máu, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, cũng giống như Phục Nhai, bà ta nhìn chằm chằm vào màn nước huyễn thiên với hi vọng người thanh niên từ trước tới giờ chưa từng khiến bọn họ thất vọng có thể tạo ra kì tích một lần nữa.
Trận chiến này đối với Đại Sở mà nói là vô cùng khốc liệt.
Trận chiến này đối với Thiên Huyền Môn mà nói cũng không khá hơn là bao.
Vì trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế mà con dân Thiên Huyền Môn đều huyết tế nguyên thần, hiến tế chư thiên luân hồi, chín mươi triệu dân mà hiện giờ chỉ còn lại chưa tới mười nghìn người, đây là sự tổn hại khó có thể tưởng tượng nổi, một chữ “thảm” cũng chưa thể nói lên hết cảnh tượng lúc này.
Thiên Huyền Môn đã đánh đổi tất cả để trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế với mong muốn tạo thêm hi vọng cho Đại Sở.
Vào thời khắc sinh tồn, nếu Đại Sở có thể có xuất hiện một người ở cảnh giới Thiên thì bọn họ vẫn có hi vọng xoay chuyển tình thế.
Thế nhưng Thiên Huyền Môn biết rằng thời đại này cách thời đại Thần Hoàng quá gần, có sự áp chế lạc ấn về đạo của Thần Hoàng, tu sĩ của Đại Sở gần như không thể nào tiến giới tới cảnh giới Thiên mà phong vị Hoàng Đế.