Lần này Thiên Ma không tấn công tiếp dù cách đã rất lâu, nhưng đại quân rợp trời lại dừng bên ngoài tường thành của Nam Sở, hai bên như có một sự hiểu ngầm, có lẽ vì giao tranh lâu rồi, thương vọng quá khốc liệt nên bên nào cũng cần nghỉ ngơi.
Trên tường thành, dường như Diệp Thành không chịu được cái lạnh, có vài lần hắn thu mình, mái tóc bạc trắng che mất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét mỏi mệt của hắn dù chỉ thông qua từng kẽ tóc mỏng manh.
Không biết từ khi nào, một bóng hình mới bước tới khẽ cúi người, quỳ xuống phía trước hắn rồi khẽ giơ tay vén từng lọn tóc bạc trắng, khẽ xoa xoa gò má hắn, đó là Bích Du, con gái của Đao Hoàng.
Hiện giờ Bích Du cũng bạc trắng mái đầu, trong trận huyết chiến, cô liên tục dùng đến cấm thuật, thiêu đốt thọ nguyên, có điều một người mới hai mươi tuổi như cô lúc này lại chỉ còn lại tuổi thọ là ba ngày.
Tấn công!
Màn đêm yên ắng cuối cùng cũng bị một giọng nói lạnh lùng phá vỡ.
Đột nhiên, đại quân Thiên Ma dồn dập kéo đến công phá tường thành Nam Sở, vả lại trận thế còn lớn hơn cả trước đó, trông có vẻ như chỉ cần chúng ra đòn tấn công là sẽ có thể công phá được Nam Sở vậy.
Lúc này, Diệp Thành mở mắt, ập vào mắt hắn là Bích Du với mái tóc bạc trắng.
Bích Du mỉm cười, cô không nói gì mà kéo Diệp Thành dậy.
Diệp Thành nhìn Bích Du, trái tim hắn đau nhói, như thể hắn đã nhìn thấy thọ nguyên của Bích Du chỉ còn vài ngày, nếu không có gì bất ngờ thì Bích Du chỉ còn sống được ba ngày là đã đi tới điểm cuối cùng của số mệnh.
Ba ngày, ta ở bên cô!
Cả hai người đứng sóng vai, Bích Du nghiêng đầu mỉm cười.
Diệp Thành không nói gì, hắn vung sát kiếm xông vào đại quân Thiên Ma trên tường thành.
Giết! Giết cho ta!
Chúng tướng Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, một bức tường thành nhỏ bé mà lại chặn bọn chúng cả tháng trời, đối với bọn chúng mà nói thì đây chính là sự sỉ nhục, nên biết rằng cả Đại Sở này đến cả một tu sĩ ở cảnh giới Thiên cũng không có.
Rầm! Bịch! Rầm!
Trận đại chiến lập tức nổ ra, cả hai bên ngự động sát trận hư thiên, từng toán người hoá thành huyết vụ nhuốm đỏ tường thành Nam Sở.
Rầm!
Không biết từ bao giờ, một tường thành của Nam Sở bị công phá, đại quân Thiên Ma như nước lũ ào vào trong.
Giết!
Thiên Ma binh như những tên điên khát máu và tôi độc.
Chiến!
Tu sĩ của Đại Sở cũng điên cuồng, những lão bối tu sĩ xông vào đám quân Thiên Ma, cứ thế tự nổ cơ thể, kéo theo cả toán Thiên Ma binh cùng xuống hoàng tuyền.
Giết!
Từ khi lão bối tu sĩ tự nổ liền có liên tiếp những người khác xông vào đại quân Thiên Ma, không ai nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế tự nổ bản thân và tạo ra từng chuỗi tiếng nổ khiến máu và xương bay mịt mờ.
Phụt! Phụt! Phụt!