“Vì Chư Thiên Luân Hồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói, “mặc dù Đại Sở là cửa ngõ của Chư Thiên Vạn Vực nhưng lại tự hình thành luân hồi, cái mà nó mô phỏng chính là Chư Thiên Vạn Vực, một kiếp đời ở Chư Thiên Vạn Vực chỉ có một người có thể trở thành Đế, mỗi một thời đại của Đại Sở cũng chỉ có một người có thể trở thành Hoàng Đế, ở vùng đất này một khi có hai người cùng có tu vi chuẩn thiên thì sẽ phá huỷ đi luân hồi của Đại Sở cho nên từ khi Thiên Huyền Môn trấn thủ Đại Sở thì đã lập ra cấm chế tiên thiên, mỗi một đời chỉ có một người trở thành Hoàng Đế”.
“Thế đạo này quá tàn khốc”, Diệp Thành lãnh đạm nói.
“Quả thực quá tàn khốc”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu, “không ai hiểu vùng đất này hơn ta, trong những năm tháng dài vô tận ta đã gặp quá nhiều anh kiệt cái thế, liệt đại chư vương của Đại Sở, thần binh của Sở Hải, Đao Hoàng, tất cả chỉ còn thiếu một bước nữa nhưng cuối cùng lại không thể vượt qua, tiếng gào thét phẫn nộ bất cam của bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn vang vọng không thôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, từ khi bọn họ trở thành một thành viên của vùng đất này thì được định sẵn là trận cước của chư thiên luân hồi, được định sẵn là nỗi nuối tiếc đời đời kiếp kiếp”.
“Các vị cũng không hẳn là quá tàn nhẫn, chí ít thì thì còn để lại một ít người cho Đại Sở mênh mông này, mặc dù chỉ là số ít không đáng kể nhưng đó là một hi vọng, mặc dù là hi vọng đáng thương và bi thương”.
“Lời nói hiện giờ của ngươi cũng giống như cửu Hoàng năm xưa”, nụ cười của Đông Hoàng Thái Tâm mang theo nỗi thê lương.
“Đã là sự thực thì vãn bối không muốn tranh luận”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “vãn bối chỉ biết mỗi một thời đại của một vị Hoàng đế ở Đại Sở đều được giới hạn trong chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, vì sao lại cách hai vị hoàng tu vi đỉnh phong lại thay đổi, đây là cấm chế dho Thiên Huyền Môn đặt ra sao?”
“Không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm gật đầu, “chính là con số lớn nhất , chư thiên luân hồi dùng giới hạn này, còn cứ cách hai đời Hoàng đế tu vi đỉnh phong lại có thay đổi là vì tận dụng luân hồi của thiên kính và hoàng kính, những thứ này đều là sức mạnh kì diệu, mọi thứ đều vì chư thiên luân hồi, mỗi một sinh linh, mỗi một tấc đất của Đại Sở cho dù là người phàm hay tu sĩ, cho dù là cỏ cây hay muông thú, dù là đại nhạc sơn xuyên hay cực đạo đế binh, nắm vùng cấm địa thì đều là trận cước tạo thành chư thiên luân hồi của Đại Sở, sự tịch diệt và trùng sinh của bọn họ trong luân hồi không hề chấm dứt trong khoảng thời gian dài nhưng điểm tương đồng là bọn họ vĩnh viễn không thể nào rời xa vùng đất này.”
“Vĩnh viễn không thể rời xa vùng đất này?”, Diệp Thành lên tiếng, “trong đó bao gồm cả cửu Hoàng của Đại Sở sao?”
“Đương nhiên không bao gồm bọn họ”, Đông Hoàng Thái Tâm vấn một lọn tóc, “đây cũng là một tia hi vọng của Chư Thiên Vạn Vực dành cho Đại Sở, chỉ có phong vị Hoàng Đế của Đại Sở mới có tư cách rời xa vùng đất này”.
“Cho nên chín đời Hoàng Đế không hề chết mà đi tới Chư Thiên Vạn Vực”.
“Đúng như ngươi nói”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng, “Cửu Hoàng của Đại Sở là bậc đoạt thiên địa tạo hoá, có thể bộc lộ tài năng trở thành hoàng đế của vùng đất này và đi tới Chư Thiên Vạn Vực, không còn sự trấn áp của chư thiên luân hồi thì có lẽ bọn họ có thể viết nên một câu chuyện thần thoại khác, hỏi Đại Đế không phải là không thể”.
“Bọn họ đều may mắn, có thể đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài”, Diệp Thành mỉm cười có phần mỏi mệt, “người còn lại vẫn phải vẫn phải tự sinh tự diệt ở vùng đất này”.
“Đây chính là số mệnh trời sinh của Đại Sở, trở thành trận cước chư thiên luân hồi, trấn áp Chư Thiên Môn, bọn họ chính là đạo hùng quan đầu tiên của Chư Thiên Vạn Vực, trước khi đời đời kiếp kiếp ở Chư Thiên Vạn Vực thì trấn áp Thiên Ma xâm lược vạn vực thương sinh chứ nhưng không được thế nhân ghi nhớ”.
“Thiên Ma”, bàn tay Diệp Thành run rẩy, đôi mắt hắn còn loé lên hàn quang, “bọn chúng là sự tồn tại thế nào, lại có lai lịch thế nào, vì chúng mà Chư Thiên Vạn Vực không từ cái giá nào gây dựng chư thiên luân hồi cho Đại Sở”.