Mười năm trời hắn không ngừng tìm kiếm nhưng vẫn không hề thấy tung tích của bọn họ.
Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành vô thức thu mình, một người cao ngạo như hắn trong giây phút này mới thấm nỗi sợ hãi, từ thăm sâu trong lòng hắn đang cầu xin trời cao, họ vọng tất cả những người mà hắn muốn gặp có thể đầu thai chuyển kiếp, mong họ không tan thành mây khói.
Đại ca ca, Nhược Hi đói rồi!
Diệp Thành vô thức nghiêng đầu sang nhìn, hắn đưa một quả linh quả cho Nhược Hi nhưng lại tĩnh lặng quan sát cô bé.
Mười năm rồi, cô bé đã theo hắn mười năm rồi.
Thế nhưng mười năm nay lại là quãng thời gian mà hắn chán chường nhất vì Tiểu Nhược Hi vẫn là Tiểu Nhược Hi, cô bé vẫn ở hình dạng như lúc hai, ba tuổi, không hề lớn thêm và vẫn y nguyên như hồi hắn tìm thấy cô bé.
Diệp Thành không hiểu, hắn không hiểu một cô nương người phàm như Nhược Hi vì sao lại khác thường như vậy, mãi mà không thấy lớn, đến cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn còn không nhìn thấu, đến cả Chu Thiên Diễn Hoá cũng không nhìn ra được nhân quả.
Không biết từ bao giờ Tiểu Nhược Hi nằm trong lòng Diệp Thành mới chớp mắt, đôi mắt rưng rưng khép lại, cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tĩnh lặng ngồi đó giống như một pho tượng, đôi mắt mỏi mệt cũng đang rưng rưng.
Hắn thật sự mệt rồi, mười năm trời hắn không hề chợp mắt, hắn sợ một khi ngủ lại ngủ quá lâu, sau khi tỉnh lại sẽ bỏ lỡ quá nhiều bóng hình.
Ánh nắng sớm mai chiếu rọi khắp mặt đất, Diệp Thành đội chiếc nón lá đứng dậy giống như thể hắn lại tiếp tục hành trình tìm kiếm trong mười năm tiếp theo.
Lần này Diệp Thành quay lại thế giới tu sĩ.
Thế giới tu sĩ hiện tại đã có thêm nhiều sinh khí hơn so với mười năm trước đây.
Mười năm trước Đại Sở chỉ còn lại chín mươi ba tu sĩ.
Hôm nay sau mười năm số lượng tu sĩ của Đại Sở đã từ chín ba mà tăng lên hàng chục nghìn người, bọn họ đều là những người kế thừa vùng đất này và sẽ là những người viết tiếp truyền thuyết ở nơi đây.
Mười năm rồi, hắn lại lần nữa tới Hằng Nhạc Tông sau mười năm cách biệt.
Hằng Nhạc trước mắt cũng giống như hắn, bị phủ lên một lớp bụi của thời gian, rất nhiều nơi cây cỏ mọc um tùm.
Diệp Thành đứng tĩnh lặng trước ngọn núi hồi lâu không di chuyển.
Không biết qua bao lâu hắn mới thấy trên hư thiên có bóng người lướt qua, đó chính là một nữ tử tóc bạc, dung nhan tiều tuỵ, cô cũng đứng dưới chân núi như Diệp Thành.
Cô là Đường Như Huyên.
Mười năm rồi, cô và Diệp Thành giống nhau, chia xa mười năm mới quay lại, mặc dù cô sống ở thế giới người phàm mười năm nhưng khi quay trở lại đây trong đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn trở nên mơ hồ.
Cả hai người đứng sóng vai không nói lời nào.