Ở đây, nhìn khắp chung quanh, những gì có thể thấy chỉ có đất đai khô cằn, cỏ không mọc được, nhiều chỗ còn có máu chưa khô, nhiều chỗ lại có những bộ xương khô bị gió cát che lấp một nửa.
Đây là Thung Lung Tối – nơi kỳ dị nhất trong năm cấm địa lớn của Đại Sở.
Cấm địa này không hề yên tĩnh mà luôn chuyển động, cũng chính vì vậy mà rất nhiều tu sĩ Đại Sở bị cuốn vào trong, Đao Hoàng Toại Phong năm xưa trời xui đất khiến thế nào lại đi vào Thung Lũng Tối này rồi bị kẹt trong đây cả trăm năm.
Huyết phong rít gào mang theo tiếng than khóc, có những hình thể kỳ lạ nhìn như âm linh nhưng lại không phải âm linh, chúng rất mạnh, dường như muốn nhấn chìm hắn.
Diệp Thành ra tay, liên tục tiêu diệt những con quái vật kỳ lạ này, sức chiến đấu của hắn rất mạnh nhưng cũng liên tục bị thương.
Chín ngày sau hắn dừng bước, sau lưng là cả một con đường máu, trên người hắn cũng máu chảy đầm đìa.
Nơi sâu phía trước có một bảo tháp được khảm chín trăm chín mươi chín thần châu, mỗi thần châu đều toả ra thần quang đan xen với Đế Đạo pháp tắc, lộ ra Đế uẩn, trấn áp vùng đất tối tăm này.
Tháp Tiên Vương là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, vị Đại Đế danh tiếng lẫy lừng, thống trị thời kỳ huy hoàng nhất của Chư Thiên Vạn Vực.
Khi Diệp Thành nhìn vào nó thì thấy nó rung lên, có lẽ là vì Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn. Tiên Vũ Đại Đế là người của Tiên tộc, mà Tiên Luân Nhãn của hắn là Tiên Nhãn nghịch thiên của Tiên tộc, thân là đế khí của Tiên Vũ Đại Đế, tháp Tiên Vương như tìm thấy huyết mạch của chủ nhân, nó rất kích động cũng rất bàng hoàng.
Diệp Thành rời đi, lại tới Thập Vạn Đại Sơn.
Hắn vẫn luôn rất kính nể Thập Vạn Đại Sơn.
Đây là một chiến trường cổ đại, không biết là thời đại nào, chỉ biết trong này chôn vùi rất nhiều cao thủ vô song, trong đó có không ít tu sĩ cấp bậc Chuẩn Đế, họ đều là tiền bối của Chư Thiên Vạn Vực nhưng lại đều an nghỉ ở nơi này.
Hắn là Hoàng đế thứ mười của Đại Sở, có sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng tới Thập Vạn Đại Sơn lần nữa vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Không biết đến lúc nào, trong Thập Vạn Đại Sơn vang lên tiếng đàn du dương như có nữ tử nào đó đang gảy đàn, từng tiếng đàn như khúc nhạc Cửu Tiêu gột rửa linh hồn người, thanh lọc mọi ô uế của thế giới phàm trần.
Cửu U Tiên Khúc!
Diệp Thành lẩm bẩm, tiếng đàn đó rất quen thuộc với hắn, đã từng có một nữ tử si tình gảy đàn cho hắn nhưng rồi lại chết trong vòng tay của hắn, cô ấy tên là Liễu Như Yên, người đã từng dùng khúc nhạc này để giúp hắn thoát khỏi trạng thái đờ đẫn năm xưa.
Đàn Phượng Hoàng là đế khí của Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương, cô là Đại Đế có thần thoại rất đặc sắc, là vị Đại Đế duy nhất lên ngôi Hoàng đế trước năm nghìn tuổi trong một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang.
Nhìn nó, Diệp Thành cũng cảm thấy rất thân thuộc, có lẽ vì huyết mạch của hắn, hồng nhan chí tôn của Đế Hoang có lẽ là một người có phong thái tài hoa.
Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, bước đi dưới ánh trăng sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!