“Ngươi biết cái gì”, lão ta ngồi bệt xuống đất, không rao bán bảo bối nữa: “Đúng là Chu Tước Tinh rất lớn, nhưng ở ngoài làm sao an toàn bằng U Đô, chưa nói đến yêu thú có thể tha ngươi đi bất cứ lúc nào, còn có những tu sĩ cường đại chuyên tổ đội giết người cướp của, có trời mới biết khi nào sẽ bị giết, Chuẩn Hoàng cũng chẳng là gì”.
“Thì ra là vậy!”
“Vậy nên, cả Chu Tước Tinh thì U Đô là an toàn nhất, bên trong cấm đánh nhau, hơn nữa U Đô là thánh địa của tu luyện, có Tụ Linh Trận bên ngoài không thể so sánh được, ở Chu Tước Tinh này mọi người đều lấy việc mua nhà ở U Đô làm vinh dự”.
“Chu Tước Tinh rất rộng, không chỉ có một cổ thành U Đô này thôi đấy chứ?”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn ông lão thô bỉ.
“Đúng đấy, chỉ có một toà cổ thành này thôi”.
“Vậy ý tiền bối là không mua nhà thì không được vào U Đô ở?”, Diệp Thành tò mò hỏi.
“Đương nhiên có thể ở”, lão ta trả lời: “Nhưng chỉ có thể ở quán trọ, mà tiền trọ cực kỳ đắt, một ngày ba nguyên thạch”.
“Ba nguyên thạch cũng không đắt lắm mà!”
“Ngươi biết cái gì!”, lão ta lườm Diệp Thành: “Tu sĩ chúng ta một lần bế quan có thể ba đến năm năm, thậm chí là bảy tám năm, mười mấy hai mươi năm, hay có thể cả trăm năm. Ngươi có biết vừa tỉnh lại đã trở thành kẻ nghèo rớt mồng tới là như thế nào không? Lão tử đã gặp chuyện này không chỉ một lần. Ngay lần trước thôi, lão tử một lần lĩnh ngộ mất những mười năm, tỉnh lại không có tiền trả nên bị đánh một trận, sau đó bị ném ra ngoài”.
“Cũng đúng”, Diệp Thành sờ cằm: “Liệu có khả năng vào U Đô nhưng không ở quán trọ mà ngủ ngoài đường không?”
“Ngươi nghĩ người U Đô đều là kẻ ngốc à? Vậy thì ngươi sai rồi”, ông ta mắng to: “Ngươi ngủ ngoài đường cũng được, nhưng tiền đề là phải có giấy tạm trú, không có giấy tạm trú thì ngươi vẫn bị ném ra ngoài. Hơn nữa lão tử đường đường là Chuẩn Hoàng mà lại ngủ ngoài đường, có mất mặt không? Nói đến giấy tạm trú cũng bực lắm, cực kỳ đắt luôn, có tiền đó chẳng bằng gom tiền mà mua nhà, có nơi ở vĩnh viễn thiết thực hơn bất cứ thứ gì”.
“Nhà ở U Đô đắt lắm sao?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Nhà ở U Đô đắt lắm sao?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Đắt, cực kỳ đắt”, lão ta thở dài: “Động phủ hạng hạ đẳng nhất chỉ có diện tích mười trượng cũng đã một trăm nghìn nguyên thạch rồi. Động phủ trung đẳng diện tích ba mươi trượng cần ba trăm nghìn nguyên thạch, động phủ thượng đẳng năm mươi trượng cần năm trăm nghìn nguyên thạch, nói thẳng ra là một trượng mười nghìn nguyên thạch, tuy đắt nhưng rất đáng”.
“Hạng hạ đẳng nhất cũng một trăm nghìn?”, Diệp Thành líu lưỡi, điều này khiến kẻ nghèo rớt không có một viên nguyên thạch nào là hắn biết phải làm sao? Một Chuẩn Hoàng mà cũng phải buồn rầu chuyện mua nhà, hắn chợt cảm thấy nguyên thạch thật sự rất có giá trị.
“Vậy nên không phải ta đây không cho ngươi mượn tiền, cho ngươi mượn một viên nguyên thạch cũng chẳng để làm gì, dù vào được U Đô cũng chẳng ở được lâu, rồi cũng sẽ bị ném ra ngoài thôi”.
“Tiền bối, vậy ông có biết ở đâu có thể kiếm tiền, còn có thể kiếm được nhanh không?”, Diệp Thành nhìn ông ta.
“Kiếm nhanh thì phải nhận nhiệm vụ”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!