Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 

Nhược Thiên Chu Tước nhìn lần cuối rồi phất tay thu lại màn nước, bà ta ngẩng mặt nhìn chín bóng hình đang đi vào đại điện.  

 

Đó là chín thanh niên, trong đó có tám người tư thế oai hùng, toàn thân có thần hoa chói lọi bao quanh, chín người lúc này trông sa sút tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt.  

 

Nếu như Diệp Thành ở đây và nhìn thấy người thứ chín này thì nhất định sẽ kinh ngạc vì bọn hắn chính là Tạ Vân chuyển kiếp.  

 

Bái kiến lão tổ!  

 

Chín thanh niên lần lượt hành lễ rất cung kính.  

 

Nhược Thiên Chu Tước khẽ khoát tay đảo mắt xuống phía dưới một lượt, bọn họ chính là tương lai của gia tộc Chu Tước.  

 

Có điều khi ánh mắt bà ta nhìn Tạ Vân thì trong lòng lại chợt cảm thán, hình như bà ta biết vì sao Tạ Vân chuyển kiếp lại có bộ dạng bệnh tật như vậy.  

 

Mười năm trước Tạ Vân chuyển thế là một hậu bối với tài năng thiên bẩm đứng đầu gia tộc Chu Tước, khi mới chín tuổi hắn đã đạt tới tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong, từng là niềm hi vọng vượt qua các tiền bối của Chu Tước.  

 

Thế nhưng số phận trêu người, hắn đen đủi bị hại, căn cơ bị phá huỷ, tu vi giảm sút, từ tu vi Chuẩn Hoàng Đỉnh Phong xuống còn tu vi Chuẩn Thiên, gia tộc Chu Tước dùng đủ mọi cách nhưng không cứu vãn được.  

 

Dần dần, nhân tài được đặt hi vọng nhiều nhất năm đó không còn được người ta chú ý đến nữa, gia tộc Chu Tước cũng không đặt niềm tin vào hắn nữa.  

 

Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước thầm thở dài nhưng tám người thanh niên còn lại lại mở cờ trong bụng, khoé miệng ai nấy đều nở nụ cười giễu cợt.  

 

Tạ Vân chuyển kiếp đứng lặng lẽ bên dưới không nói lời nào, khoé miệng hắn chốc chốc lại rỉ máu, khí tức bất ổn, so với tám người tư thế oai hùng còn lại thì hắn trông yếu đuối thấy rõ.  

 

“Ba tháng sau một trong số các con sẽ đảm đương vị trí Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước”, Nhược Thiên Chu Tước dời ánh mắt khỏi Tạ Vân, bà ta chậm rãi lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng giống như tiên khúc Cửu Tiêu khiến người ta nghe mà động lòng.  

 

Nghe vậy, ngoài Tạ Vân ra thì ánh mắt của tám người còn lại đều loé lên thần mang sắc bén.  

 

Thánh Chủ Chu Tước, đó là thân phận cao quý thế nào, đó chính là vị Vương của Chu Tước Tinh, có được chức Thánh Chủ thì có nghĩa là có được quyền lực chí cao vô thượng trên cổ tinh này, sao bọn họ có thể không ham muốn cho được?  

 

So với bọn họ thì đôi mắt Tạ Vân chuyển kiếp lại ảm đạm.  

 

Mười năm nay hắn đã dần chấp nhận sự thật tàn khốc, hắn không còn là tu sĩ tài năng nữa, tu vi của hắn ngày một giảm sút, rồi sẽ có một ngày hắn trở thành kẻ bỏ đi ở gia tộc Chu Tước, bị người ta ghét bỏ.  

 

Đời người tàn khốc, một gia tộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.  

 

Mặc dù hắn biết mười năm trước ai là kẻ hãm hại mình, nhưng như vậy thì đã sao, hiện giờ hắn lấy gì để đấu với bọn họ, gia tộc thì cũng phải nghĩ cho tương lai, sẽ không tiếp tục đặt niềm tin và hi vọng vào một tên bỏ đi như hắn nữa.  

 

Rầm! Đoàng! Đoàng!  

 

Khi Cửu Thiên Tiên Khuyết bàn bạc công việc thì trên thiên tiêu lại vô cùng náo nhiệt.  

 

Diệp Thành vẫn đang bỏ trốn, thân hình nhếch nhác thảm hại, hắn bị Xích Diệm Hùng Sư và chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng truy sát cả hơn tám trăm nghìn dặm.  

 

Phía sau bọn họ còn có từng tốp người kéo tới xem, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng bàn tán không dứt, phần đa đều đang đoán thân phận Diệp Thành và đương nhiên là không có kết quả.  

 

Nếu như nơi này có người của Đại Sở thì nhất định bọn họ sẽ phải tấm tắc.  

 

Quả nhiên, Thánh Chủ của bọn họ, Hoàng Đế của bọn họ trời sinh đã là ưu tú, đi tới đâu đều kéo theo biết bao sự chú ý, đi tới đâu cũng gây động tĩnh lớn, tới Chư Thiên Vạn Vực cũng không ngoại lệ.  

 

Không biết từ bao giờ tiếng nổ ầm vang giữa thiên địa mới tắt lịm, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vì đuổi mãi đuổi mãi mà không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.  

 

Xích Diệm Hùng Sư dừng lại, chín tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn hư thiên.  

 

Gừ!  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận