Cẩn thận!
Diệp Thành biến sắc, hắn lập tức di chuyển khỏi đỉnh núi.
Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, máu vàng bắn bọt, tiểu Ưng bị mũi tên kia đâm xuyên rơi khỏi hư thiên bay xuống rừng rậm.
Khốn khiếp!
Diệp Thành giống như một đạo thần mang lao xuống, hắn tế gọi ra sức mạnh ôn hoà để bảo vệ lấy tiểu Ưng.
Tiếp đó hắn rút sát tiễn cắm trên thân tiểu Ưng rồi phong ấn vết thương và đẩy tinh nguyên vào cơ thể Tiểu Ưng để bảo vệ tâm mạch cho nó, bảo vệ tính mạng cho nó.
Tiểu Ưng đau đớn kêu lên, đôi mắt sắc lạnh còn mang theo cái nhìn hung dữ, nhưng khi nhìn sang Diệp Thành thì đôi mắt nó lại hiện lên cái nhìn mơ hồ, người thanh niên trước mặt này cho nó cảm giác thân thiết lạ thường.
Đừng sợ, có ta ở đây!
Diệp Thành khẽ xoa thân thể nhuốm máu của tiểu Ưng giống như cách mà nhiều năm trước hắn vẫn luôn vuốt ve nó.
Nói rồi Diệp Thành đứng dậy nhìn bóng người vừa rẽ trời mà tới.
Người đó chính là một lão già tay cầm gậy cưỡi trên mây sương, khí thế ngút trời, kì lạ là ông ta có ba mắt, phần giữa trán có một con mắt loé lên thần quang huyền ảo.
Nếu nhìn kĩ thì ông ta chẳng phải là lão già ba mắt đêm hôm đó còn gã thanh niên mặc y phục trắng có liên quan đến ông ta đã bị Diệp Thành trảm sao?
Là ông?
Là ngươi?
Hai người nhìn nhau và cùng thốt lên.
Lão già ba mắt nheo mắt lại nhận ra Diệp Thành, ông ta dùng con mắt thứ ba tìm ra hung thủ là Diệp Thành.
Còn Diệp Thành chưa từng gặp lão già ba mắt nhưng hắn lại nhận ra con mắt thứ ba của ông ta.
Trước đó hắn trảm tên thanh niên mặc y phục trắng nhưng vì sơ xuất nên không xử lý gọn gàng do vậy mới để lại hậu hoạ, hắn cảm thấy có người dùng bí thuật nhìn lén mình, cảm giác đó rất giống với cảm giác từ con mắt thứ ba của ông ta để lại cho hắn, Diệp Thành chắc chắn kẻ nhìn lén mình đêm hôm đó chính là lão già ba mắt này.
Đôi mắt lão già ba mắt hung tợn, vẻ mặt tôi độc, tên thanh niên mặc y phục trắng chính là đồ đệ mà ông ta ưu ái nhất nhưng lại mất mạng, ông ta vẫn tìm kiếm hung thủ, hiện giờ lại gặp được đúng hung thủ thì sao ông ta có thể bỏ qua cho được.
Tiểu Ưng được Diệp Thành coi là người thân, vừa rồi nó suýt chút nữa đã bị giết hại, món nợ này đương nhiên phải tính cho lão già ba mắt kia, lại thêm ân oán với tên thanh niên mặc y phục trắng nên đây được định sẵn sẽ là trận chiến không chết không nghỉ giữa Diệp Thành và lão già này.
Chết đi!
Lão già ba mắt vươn bàn tay gầy khô che lấp bầu trời và mặt đất về phía Diệp Thành.
Chỉ dựa vào ông?
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn nghịch thiên lên trời, bá long đao trong tay vung ra đao mang cái thế trảm luôn vào bàn tay che trời của lão già ba mắt.