Cả hai người một người đi trước một người đi sau tới một cái bàn cược, cái bàn này bị người ta vây kín ba vòng vòng trong vòng ngoài.
Khi bọn họ tới thì cả một bàn người mặt mày đỏ gay đang dướn cổ hò reo, người nào người nấy trông có vẻ rất rảnh rỗi, cứ nghĩ tới có thể phất lên trong một đêm thì đương nhiên ai cũng hào hứng còn khi thua tiền đương nhiên lại chửi cha chửi mẹ lên.
“Vẫn là lắc xúc xắc”, Diệp Thành liếc nhìn bàn cược, nơi này cũng giống với chỗ đặt cược ở Đan Thành.
“Nhìn thấy chưa, ở bàn cược này có lập cấm chế, có thể coi là kết giới quy mô nhỏ, những thần thông của các tu sĩ không thể dùng được ở đây”, Phạm Thống chỉ vào bàn cược và giải thích với Diệp Thành, “còn cái bát lắc xúc xắc kia cũng là pháp khí đặc biệt, những thần thông của các tu sĩ cũng vô tác dụng, cho dù là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy đại hay tiểu của xúc xắc”.
“Ta cũng hiểu phần nào rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, nhìn bộ dạng Phạm Thống thì rõ ràng coi hắn như người mới chẳng biết gì, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chính là tiên nhãn, đâu phải thiên nhãn có thể so được.
Quả nhiên, Diệp Thành âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn và có thể nhìn thấu được con số trên xúc xắc.
Có cơ hội rồi đây!
Khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười, hắn đã biết trước ở U Đô có địa điểm cá cược nên không đau đầu vì nghĩ đến tiền, một ngày thắng ba tới năm bận thì cái gì mà chẳng có, cái gì mà Cửu Trùng Thiên của U Đô, chỉ cần một nước là đi lên tới tận đỉnh.
“Nào nào, đặt to được to, đặt nhỏ được nhỏ”, người lắc xúc xắc kia chính là một người đàn ông vạm vỡ, lúc này vừa lắc cái bát vừa hô to.
“Ba mươi, đại”, đã có tu sĩ nóng vội ra tay, xong xuôi thì lập tức liếc nhìn vào cái bát trong tay người đàn ông vạm vỡ.
“Năm mươi nguyên lượng, lão tử đặt nhỏ”.
“Một đám nghèo kiết xác, lão tử đặt một trăm”.
“Ngươi cũng không khá khẩm hơn đâu, một trăm mà cũng đòi đặt”, có kẻ ghen ghét vì thua cuộc đặt cả tài sản của mình, đặt xong còn không quên liếc người kia, cả bàn người ai ai cũng hăng máu hô hào ầm ĩ.
“Ngươi có đặt không?”, Phạm Thống liếc nhìn bàn cược rồi lại nhìn sang Diệp Thành.
“Xem đã rồi tính”, Diệp Thành mỉm cười.
“Xem cái con khỉ, đến đây để cược, nghe ta, đặt đại, chắc chắn thắng”, Phạm Thống nói với giọng tự tin rồi lôi một chồng nguyên lượng ra đập lên bàn cược, nhìn số lượng ít nhất cũng phải năm mươi.
“Ông thua chắc”, Diệp Thành thầm cười trong bụng, hắn đã nhìn ra số lượng là tiểu không phải đại.
Đại, đại, đại!
Xung quanh bàn cược, tất cả tu sĩ đều đồng loạt hô hào, Phạm Thống bên cạnh Diệp Thành cũng hăng máu không kém, ông ta gào lên kinh thiên động địa.
Tiểu, tiểu, tiểu!
Nhóm tu sĩ khác cũng không kém cạnh.