“Không phải tiểu thì là đại, ta đoán đại”, Diệp Thành nhướng vai bày ra bộ dạng bất lực.
“Nói thực thì ta cũng không biết là tiểu hay đại, thắng hay thua thì xem vận may của mỗi người vậy”, Mục Uyển Thanh đáp lời ròi mở chuông lắc ra.
Cái chuông vừa được mở ra, từng viên xúc xắc đang xoay tít bên trong giảm dần tốc độ rồi từ từ đứng yên trên bàn, hiện lên ba điểm rất choán mắt.
“Xem ra vận may của ta vẫn tốt hơn một chút”, Diệp Thành liếc nhìn con số rồi nhìn sang Mục Uyển Thanh với vẻ mặt đầy hào hứng, kết cục đúng như hắn tính toán, bốn, năm, sáu tổng mười lăm điểm, đại, hắn thắng rồi”.
“Được, ngươi thắng rồi”, Mục Uyển Thanh day trán, cũng không biết vì đã say hay vì thua cược mà xót xa, đường đường là chủ nhân của Đổ Phường mà lại thua thảm trong tay một tên tiểu tử.
“Đưa tiền cho ta, ta còn có việc”, Diệp Thành đứng dậy giơ tay ra.
“Tiền, tiền gì cơ?”
“Đường đường là chủ nhân của Đổ Phường, trông lại xinh xắn như vậy không thể nuốt lời chứ, một trăm nghìn nguyên thạch là do chính cô nói ra”.
“Ồ, xem cái đầu ta này”, Mục Uyển Thanh vỗ ngực, cô ta lập tức phất tay lấy ra một tờ giấy trắng, cầm lấy cái bút trúc rồi viết bốn chữ viết hoa xiên xẹo: Một trăm nghìn nguyên thạch.
“Này, cầm lấy”, Mục Uyển Thanh viết tờ giấy có bốn chữ “một trăm nghìn nguyên thạch” rồi đưa cho Diệp Thành.
“Ta có thể chửi không?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật.
“Vì sao lại chửi?”, Mục Uyển Thanh chớp mắt nhìn Diệp Thành.
“Ta…”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu cúi đầu liếc nhìn tứ phương như đang tìm gì đó.
“Ngươi tìm gì thế?”
“Gạch”.
Trong màn đêm đen, những vì sao như những hạt cát bụi.
Diệp Thành ôm đầu đi trên con đường phồn hoa, hắn chỉ cảm thấy chân mình đang bước trên từng cây bông vải, chòng chành lắc lư.
Woa.
Diệp Thành liên tục dụi mắt, dụi mãi cũng không hết từng ngôi sao lờ mờ trước mắt.
Chu Thiên Diễn Hoá đúng là vô song, hắn quả thực đã tính toán ra để chiến thắng nhưng lại không tính được Mục Uyển Thanh chơi khăm hắn khiến hắn trở tay không kịp, hắn không tìm được viên gạch nào còn bản thân hắn thì bị người ta ném ra khỏi Đổ Phường, cũng may hắn chạy nhanh nếu không thì không tránh được bị đánh một trận tơi bời.
Được, đợi đấy cho ta!
Diệp Thành vừa đi vừa mắng chửi, hắn định ngày mai sẽ quay lại kiếm chác thêm rồi mới đi, đi rồi lại quay lại, không khiến nơi đó khuynh gia bại sản thì không thôi.
Ừm?
Đi mãi đi mãi, Diệp Thành vô thức dừng chân, ánh mắt hắn dừng lại trên một sạp hàng ở bên cạnh.
Sạp hàng này không quá rộng lớn nhưng những món đồ được bày bán ở đây lại không hề ít, pháp khí, đan dược, linh thảo cái gì cũng có, có điều nhứng thứ đó với Diệp Thành mà nói thì có hay không cũng không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!