Trở về U Đô, cả ba người nhanh chóng ai về nhà nấy lấy đại địa linh mạch ra.
Đại địa linh mạch là vật được nuôi dưỡng từ lòng đất, người ta chỉ có thể mong cầu nhưng một khi đã gặp được rồi thì ắt là tạo hoá, đối với tu sĩ mà nói đó là món quà mà trời cao ban tặng, vô cùng quý giá với tu sĩ.
Trong phiến đá, TIểu Ưng lững lờ giữa hư thiên, toàn thân rực cháy hoả diệm, thần mang màu vàng kim bắn ra, mỗi một luồng thần mang đều vô cùng choán mắt, nó đã nuốt trọn đại địa linh mạch và lúc này đang luyện hoá.
Còn Diệp Thành, hắn ngồi khoanh chân trên vân đoan tĩnh lặng nhìn đại địa linh mạch bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, vẻ mặt có phần ngẩn ngơ.
Năm xưa khi ở Đại Sở, ở thế giới lòng đất của Chính Dương Tông cũng có huyết cốt của đại địa chi tử hoá thành, cũng chính vì hấp thu được đại địa linh mạch ở đây nên mới kéo theo rất nhiều nhân quả sau này.
Hắn không biết đại địa linh mạch ở đây có phải do huyết cốt của đại địa chi tử hoá thành không nhưng nhất định có phần nào liên quan.
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thấy huyết mạch của đại địa chi tử kì diệu, huyết mạch dung hoà với chúng sinh, nhất định có điểm huyền diệu, đáng tiếc là hắn lại biết quá ít về truyền thuyết cũng như bí mật về đại địa chi tử.
Trong chốc lát, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn trở người nhảy vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đó Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, đại địa linh mạch bị phong ấn trong đó được Diệp Thành hấp thu vào cơ thể.
Mọi thứ chìm vào im lặng trong phút chốc.
Cùng lúc này, trên tầng thứ tám của U Đô, Nhạc Chân ngồi bên trong lầu các vẻ mặt thâm trầm lạ thường, vì người mà ông ta phải đi không một ai trở về, và lại tai mắt của ông ta còn phát hiện Diệp Thành đã quay trở về U Đô.
Cho nên có thể nói rằng người mà ông ta phái đi không hoàn thành nhiệm vụ và cũng không đoạt được chân hoả của Diệp Thành.
“Bốn tu sĩ Chuẩn Hoàng, mười mấy tu sĩ cảnh giới Thiên mà đến một tên tiểu bối ở cảnh giới Thiên cũng không làm gì được, ta cần các ngươi làm gì?”, cuối cùng, khuôn mặt Nhạc Chân tỏ rõ sự tức giận, ông ta rít lên chấn động lầu các.
“Thuộc hạ vô dụng ạ”, bên dưới, một loạt tu sĩ quỳ rạp xuống, không kẻ nào dám thở to, kết quả hiện giờ nằm ngoại dự đoán của bọn họ, theo lý mà nói thì bọn họ không có lý do gì thất bại.
“Quay trở về U Đô mà muốn ra tay với hắn thì gần như không thể”, một lão già tóc đỏ lên tiếng, có vẻ như thân phận của lão ta không hề đơn giản, cho dù là Nhạc Chân cũng phải nể mặt.
“Sắp tới ngày mừng thọ sư tôn, ta biết tặng gì để người vui lòng?”, Nhạc Chân hít vào một hơi thật sâu, mặt mày tái xanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!