“Vậy thì việc này giao cho ngươi”, Nhạc Chân cười u ám, “còn tên Diệp Thành kia trông chừng kĩ cho ta, chỉ cần hắn ra khỏi U Đô, cho dù phải trả cái giá nào cũng phải đoạt lấy chân hoả về”.
“Rõ”, lão già tóc đỏ nói rồi quay người biến mất.
Bên trong lầu các, Nhạc Chân hít vào một hơi thật sâu, ông ta nhìn xuống bên dưới như thể thấy được Diệp Thành đang khoanh chân ngồi một chỗ dù cách bảy tầng, trong ánh mắt loé lên hàn mang lạnh lẽo u tịch.
Diệp Thành đương nhiên không biết âm mưu của ông ta.
Lúc này hắn đang chìm trong ý cảnh huyền diều, cơ duyên này đến từ đại địa linh mạch.
Đã là vật được nuôi dưỡng từ lòng đất lại có liên quan mật thiết với đại địa chi tử thì đương nhiên không hề đơn giản, tu vi đạo hành của hắn cũng đang đột phá lên cảnh giới Thiên tầng thứ ba trong ý cảnh này.
Thời gian dần trôi, màn đêm buông xuống.
Trong phiến đá, Tiểu Ưng đã tỉnh lại, nó dang rộng đôi cánh bay qua bay lại, đôi mắt sắc lạnh loé lên ánh sáng, nó hân hoan vì trong khí tức của nó đã có thêm uy lực của cảnh giới Hoàng, toàn thân với thần mang chói lọi bao quanh, mỗi một luồng ánh sáng đều hiện lên thần mang chói mắt.
Không sai, nó đã đột phá rồi, từ cảnh giới Chuẩn Hoàng đột phá lên cảnh giới Hoàng, đó là nhờ công lao của đại địa linh mạch.
Đột phá rồi, đột phá rồi!
Không lâu sau đó, ở nơi ở của Phạm Thống cũng vang lên tiếng reo mừng rỡ, Phạm Thống cũng nhảy ra ngoài, toàn thân chỉ mặc môi chiếc quần hoa, ông ta liên tiếp hô lên, ông ta cũng đột phá lên cảnh giới Hoàng khi đang luyện hoá đại địa linh mạch.
Ôi trời!
Không lâu sau đó lại có thêm tám người nữa xuất hiện, đó chính là tám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, người nào người nấy mặt mày tối sầm.
Khi bọn họ cảm nhận được áp lực từ Phạm Thống thì đều thu mình quay lại vị trí cũ, mặt mày tên nào cũng kinh ngạc, mới chỉ có vài ngày mà đã đột phá từ cảnh giới Chuẩn Hoàng lên cảnh giới Hoàng rồi.
Chuẩn Hoàng và Hoàng nhìn thì chỉ cách nhau nửa bước nhưng lại xa vời vợi, rất nhiều tu sĩ cố gắng cả một đời cũng không thể nào vượt qua, hai cảnh giới này nhìn thì có vẻ không cách nhau xa nhưng khả năng chiến đấu lại không cùng một đẳng cấp, cũng chẳng trách mà tám tu sĩ Chuẩn Hoàng nhìn thấy lại như chuột nhìn thấy mèo.
Có gan thì ra đây!
Phạm Thống thổi thổi râu, ông ta cứ thế đứng trước phiến đá của tám tên tu sĩ Chuẩn Hoàng, hai tay chống hông giống như đang muốn trút giận, mắng chửi liên miệng, nước bọt bắn tứ tung.
Hiện giờ Phạm Thống có thể coi là có tư cách hiên ngang hơn trước, mặc dù chỉ được chia một phần sáu đại địa linh mạch nhưng khả năng của ông ta đã thay đổi đáng kể, từ tu vi Chuẩn Hoàng tiến giới tới tu vi Hoàng khiến rất nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng phải kinh ngạc.
Nghe tiếng mắng chửi của Phạm Thống, tám tên tu sĩ kia không dám thò đầu ra, một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng chúng không thể địch lại nổi.
Hừ!