Chuyện gì thế này?
Tám tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kinh ngạc gãi đầu.
Đều là hàng xóm, đều ở cảnh giới Chuẩn Hoàng, nhìn người ta rồi lại nhìn lại mình thật đáng hổ thẹn.
Hồ Tiên Nhi không quan tâm tới bọn họ mà cứ thế đứng trước cửa nhà Diệp Thành, cô ta chốc chốc lại mím môi, hiện giờ cô ta đã ở cảnh giới Hoàng, trong đôi mắt đẹp không còn vẻ dụ dỗ mê hoặc nữa, cô ta chưa bao giờ quan tâm tới cơ thể của mình như lúc này.
Vả lại nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra phía sau cô ta không còn cái đuôi hồ ly nữa.
Có lẽ người khác không biết cái đuôi hồ ly của cô ta không phải biến mất mà là bị cô ta trảm đi, còn lý do đó là từng có người nói rằng: Ta vẫn thích nữ tử không đuôi hơn.
Màn đêm lại buông xuống, Hồ Tiên Nhi quay về nơi ở của mình, cô ta khoanh chân củng cố cảnh giới.
Bầu trời đêm xa xăm, những vì sao như những hạt cát bụi.
Phiến đá mà Diệp Thành ngồi rung lên, hắn đã thức tỉnh trong ý cảnh huyền ảo, so với Tiểu Ưng thì Phạm Thống và Hồ Tiên Nhi đột phá tới cảnh giới Hoàng, còn hắn chỉ đột phá một tầng cảnh giới nhỏ.
Chẳng còn cách nào khác vì căn cơ của hắn quá thâm hậu, cho nên mỗi lần tiến giới đều vô cùng khó khăn.
Thế nhưng cũng đừng đánh giá thấp cảnh giới nhỏ này, đối với hắn mà nói thì chẳng khác gì một bước lên trời, khả năng chiến đấu thăng hoa, nếu như lúc này bảo hắn đối đầu với một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng thì hắn sẽ không thảm hại như trước nữa.
Đây cũng có thể coi là tạo hoá.
Diệp Thành mỉm cười, hắn vươn vai, cầm theo túi đựng đồ bước ra khỏi phiến đá, hắn muốn đi mua nhà ở tầng thứ ba của U Đô.
Vừa ra khỏi phiến đá Diệp Thành đã trông thấy một người đi tới, người này mặc cái váy đỏ rực, mái tóc màu xanh nước biển, trong tay còn cầm vò rượu, mặt mày đỏ lựng, phong thái phong hoa tuyệt đại nhưng lại giống như một con sâu rượu, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Mục Uyển Thanh của Đổ Phường sao?
“Nhớ ta không?”, Mục Uyển Thanh đi vào chớp đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thành.
“Nhớ ra rồi”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu nhìn trái ngó phải như đang tìm thứ gì đó.
“Ngươi đang tìm gì thế?”
“Gạch”.
“Xem ngươi kìa, đừng nhỏ mọn thế chứ”, thấy Diệp Thành cúi đầu tìm gạch, Mục Uyển Thanh nhìn hắn với vẻ mặt ấm ức: “Trông ta mơn mởn thế này, ngươi nhẫn tâm đánh ta sao?”
“Nhẫn tâm, thừa nhẫn tâm”, mặt mày Diệp Thành tối sầm lại, không biết vì sao mà nhìn thấy Mục Uyển Thanh hắn lại tức sôi tiết lên, cả hai lần bị ném ra khỏi Đổ Phường, món nợ này hắn vẫn còn nhớ như in, nếu không phải đây là U Đô thì cái miệng của hắn đã ngoạc ra hô hào rồi.
“Này, coi như chuộc tội”, Mục Uyển Thanh đưa ra một cái túi đựng đồ.
“Ta là người thiếu tiền sao?”, Diệp Thành miệng thì nói vậy nhưng tay lại rất tự giác nhận ngay lấy túi đựng đồ, đợi tới khi mở ra xem thì hắn phải choán ngợp bởi bên trong túi từng viên nguyên thạch sáng lấp lánh chất thành núi, chỉ cần đếm sơ qua cũng thấy ít nhất chừng ba trăm nghìn nguyên thạch.
“Đúng là giàu có”, Diệp Thành thẫn thờ, nhẫn nhịn chịu hai cái bạt mà có được ba trăm nguyên thạch làm tiền đền bù, ngay lúc này hắn chợt có mong muốn mãnh liệt: Tỷ, thưởng thêm cho ta hai cái bạt nữa đi”.
“Bớt giận chưa?”, Mục Uyển Thanh lại bắt đầu chớp chớp đôi mắt long lanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!