Các con bạc nhìn thấy cảnh này mà sáng mắt, đã có rất nhiều người cược theo hắn ta, hơn nữa còn thắng không ít nên lại thu hút nhiều người tới hơn, sòng bạc nhà họ Mục thua đến nỗi không ngẩng đầu lên được.
Thấy tình hình không ổn, ở lan can lầu ba, Mục Uyển Thanh nhìn Diệp Thành vẫn luôn im lặng.
Còn Diệp Thành vẫn đang bấm đốt tay nhẩm tính.
Mục Uyển Thanh hơi sốt ruột, cứ mỗi giây nhà họ Mục lại thua cược, hơn nữa còn là số tiền không nhỏ, cứ tiếp tục thế này hôm nay nhà họ Mục sẽ phải đóng cửa.
Để ta đi gặp hắn!
Diệp Thành đứng dậy, cất bước, thay đổi diện mạo trở thành một nam tử cao lớn, vạm vỡ, toàn thân đầy vẻ hung hăng, dữ tợn.
Phối hợp với hắn vô điều kiện!
Mục Uyển Thanh lập tức truyền âm cho người đang lắc xúc xắc ở bàn đánh bạc đó, vì tiếp theo đây Diệp Thành sẽ thay hắn ta lắc xúc xắc, còn Diệp Thành thay đổi diện mạo đương nhiên là vì không muốn ai nhận ra mình.
Đại, đại, đại!
Khi Diệp Thành đến nơi, đám con bạc vẫn đang gào thét ầm ĩ.
Khi nắp xúc xắc mở ra, tiếng hô hào càng vang dội, bởi vì đó là đại.
Sau khi nhận nguyên thạch thắng cược, các con bạc trước bàn cược lại nhìn tên thanh niên áo trắng với ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể, người này quá giỏi, đặt ván nào thắng ván đó, đúng là thần bạc.
Tên thanh niên áo trắng ngả người trên ghế, nhìn nhà cái đang lắc xúc xắc, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khoé miệng vẫn nở nụ cười đùa giỡn.
Trước mặt hắn ta là cả đống nguyên thạch sáng lấp lánh, màu nào cũng có, ít nhất cũng hơn một triệu nguyên thạch, đám con bạc xung quanh hai mắt sáng rực, hơn một triệu nguyên thạch này có thể mua được hơn chục căn nhà ở U Đô đấy.
“Ngươi nghỉ một lát đi, để ta”, Diệp Thành vỗ vai người đang lắc xúc xắc.
Người kia hiểu ý, lau mồ hôi bỏ chạy, trước khi Diệp Thành đến, Mục Uyển Thanh đã truyền âm cho hắn ta.
“Lại đổi người?”, thấy Diệp Thành đi vào, các con bạc trên bàn cờ nhướng mày, bọn họ không còn thấy lạ vì điều này nữa, vì sòng bạc của nhà họ Mục đã đổi hơn chục người từ nãy đến giờ, nhưng vẫn thua không ngóc đầu lên nổi.
“Bọn ta có thần bạc đây rồi!”, nhóm con bạc hả hê sung sướng, nói xong lại nhích gần về phía tên thanh niên áo trắng hơn.
“Đổi bao nhiêu người cũng vô ích thôi!”, tên thanh niên áo trắng thoải mái xoay khớp cổ, cực kỳ ngông cuồng, dường như sòng bạc nhà họ Mục đổi ai tới cũng vô dụng, hắn ta rất tự tin vào thần thông biết trước tương lai của mình, không ai có thể thoát khỏi những tính toán của hắn ta.
Diệp Thành thẳng thừng phớt lờ, hắn bắt đầu lắc xúc xắc.
“Nào nào nào, cược nhiều được nhiều, cược ít được ít, mau đặt đi, đặt đi nào!”
Diệp Thành vừa lắc vừa hô sang sảng, bầu không khí lúc này nóng hẳn lên.