“Vị đạo hữu này, có phải chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”, Tử Linh công chúa thử hỏi Diệp Thành.
“Đã từng gặp”, Diệp Thành mỉm cười, một tia thần quang bay ra từ đầu mày của hắn rồi bay vào thần hải của Tử Linh công chúa.
Lập tức, cơ thể mỏng manh của Tử Linh công chúa run lên, cô lảo đảo một hồi, vẻ mặt trở nên hơi đau đớn, theo tia thần quang bay vào thần hải, đôi mắt trong veo xinh đẹp như nước dần mất đi vẻ mờ mịt, ký ức kiếp trước dần hiện lên.
Thế này…
Thấy Tử Linh công chúa như vậy, Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều nhíu mày, không biết Diệp Thành đã làm gì công chúa.
Ngay sau đó, cơ thể đang run rẩy của Tử Linh công chúa dừng lại, cô chợt ngẩng đầu lên, mặc cho gió thổi tung bay mái tóc tím của mình, đôi mắt đẹp phủ đầy sương, dưới ánh trăng dịu dàng từ từ kết thành băng.
Lúc này, trong đôi mắt đẹp của cô đã mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, những giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Chuyện… Chuyện gì thế này?
Mục Uyển Thanh và lão già áo tím đều thảng thốt nhìn Tử Linh công chúa đang nước mắt giàn giụa.
“Đệ tử Niệm Vi bái kiến Thánh chủ!”
Dưới con mắt ngỡ ngàng của Mục Uyển Thanh và lão già áo tím, Tử Linh công chúa chợt bước lên, quỳ một gối trước mặt Diệp Thành.
Đây…!
Mục Uyển Thanh và lão già áo tím ngớ người, hoàn toàn sững sờ.
Trong vô thức, hai người đều nhìn Diệp Thành. Chuyện gì thế này? Đường đường là Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước tôn quý mà lại quỳ trước một cảnh giới Thiên, còn ‘Thánh chủ’ mà cô ấy nói lại là cái quái gì nữa?
“Một trăm năm rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ ta!”
Diệp Thành mỉm cười, tiến lên đỡ Tử Linh công chúa.
“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên!”
Đôi mắt Tử Linh công chúa lệ nhoà, khóc không thành tiếng.
Cô, Tử Linh công chúa của nhà Chu Tước là Niệm Vi chuyển kiếp.
Một trăm năm trước cô vẫn là một đệ tử bình thường của Tinh Nguyệt Cung ở Đại Sở, vì Diệp Thành dẫn Diệp Tinh Thần tới Tinh Nguyệt Cung cầu hôn nên mới khiến cho Thánh chủ Thiên Đình và một đệ tử nhỏ bé được gặp nhau.
Lúc đó Diệp Thành dùng một viên Định Thần Châu đổi lấy miếng ngọc vỡ trong tay Niệm Vi, mà miếng ngọc vỡ đó cũng là một phần của Đế giác, chỉ là Niệm Vi không biết mà thôi.
Một trăm năm trước, Thiên Ma xâm lược, Đại Sở tắm trong máu chiến tranh, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở chỉ còn chín mươi ba người, mà Niệm Vi cũng là một trong số chín mươi triệu linh hồn anh dũng, được khắc tên trên lăng mộ anh hùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!