Nghĩ rồi Diệp Thành bước xuống ba lầu, sải bước lên vân đài.
Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người, cho dù là luyện đan sư hay các tu sĩ tới đây xem tuyển chọn thì đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, cũng chỉ vì hắn đi song hành với Tử Linh công chúa.
“Nhạc Chân, hắn chính là Diệp Thành”, ở vị trí trên cao Nhạc Sơn liếc nhìn Nhạc Chân rồi lại nhìn sang Diệp Thành.
“Thưa đại sư huynh, chính là hắn”, Nhạc Chân vội gật đầu, mặc dù trong lòng ông ta không hề thấy vui vẻ gì với thái độ cao cao tại thượng của Nhạc Sơn nhưng ngoài mặt thì không tỏ thái độ, vẫn bày ra bộ dạng cung kính.
Cùng là đệ tử của Khô Nhạc nhưng Nhạc Sơn lại mạnh hơn ông ta nhiều, còn vào tông môn trước ông ta vài trăm năm, nếu không có gì bất ngờ thì Nhạc Sơn chính là người kế thừa của Khô Nhạc.
Có điều Nhạc Chân là người thế nào, ông ta trẻ hơn Nhạc Sơn vài trăm tuổi, khi còn ở độ tuổi khoẻ mạnh với tiềm năng vững chãi thì ông ta đương nhiên sẽ không chịu khuất phục, nếu không phải là lý do này thì ông ta cũng sẽ không dốc hết sức đi cướp chân hỏa của Diệp Thành và gây rối ở nhà họ Mục, mọi thứ cũng chỉ là vì muốn Khô Nhạc đề cao mình hơn.
“Tám phần lại là một tên ăn chơi đàn đúm”, Nhạc Hải cười u ám, “cũng không biết thi triển thuật mê hoặc gì mà khiến Tử Linh công chúa ưng mắt”.
“Mấy cái trò lừa bịp, đúng là kẻ vô dụng”, Nhạc Chân nhàn nhã nhấp ngụm quỳnh tương ngọc lộ.
“Hắn tưởng rằng bám theo Tử Linh là có thể tiến giới, đúng là ngây thơ”, Nhạc Mặc bày ra bộ mặt khinh thường.
“Vòng đầu tiên loại luôn hắn, tránh để lại cái gai trong mắt về sau”, Nhạc Tấn liếc nhìn Diệp Thành rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Các vị sư huynh đệ yên tâm, ta đã có tính toán từ trước”, Nhạc Chân đáp lời, ông ta vẫn bày ra bộ dạng cung kính nhưng trong lòng lại đủ toan tính, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bọn họ, ông ta chỉ muốn giết người.
“Diệp Thành”, so với sáu người kia, Tạ Vân chuyển kiếp ngồi ở vị trí trên cao tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều, hắn khẽ nhắc tới cái tên Diệp Thành, trong đôi mắt hoang hoải chợt hiện lên ánh sáng mơ màng, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác như đã gặp Diệp Thành ở đâu nhưng lại không thể nào nhớ nổi.
“Có thể đi cùng Tử Linh thì đương nhiên không hề đơn giản”, Tạ Vân gạt suy nghĩ sang một bên, hắn mỉm cười và khoé miệng chợt trào máu, vẻ mặt cũng tái nhợt đi ít nhiều.
Đột nhiên, khí tức của hắn giảm sút đáng kể, khuôn mặt rõ vẻ bệnh tật, điểm quan trọng nhất đó là tu vi của hắn lại lần nữa giảm sút trước mặt tất cả mọi người, giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ tư.
Thấy vậy, Nhạc Sơn và Nhạc Chân nhếch miệng cười, trong đôi mắt khó giấu vẻ cay độc.
Haiz!
Những vị khách hôm nay đều thở dài, bọn họ thầm nhủ Cửu Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước thật sự hết thời rồi.
Trên vân đài, Diệp Thành thấy tu vi của Tạ Vân giảm sút thì chợt cau mày, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được trạng thái hiện giờ của Tạ Vân, đạo tắc căn cơ bị một luồng sức mạnh thần bí huỷ hoại, nếu không phải nội công Tạ Vân thâm hậu thì e rằng đã bị khống chế từ lâu rồi.
Ta sẽ cứu ngươi!
Diệp Thành vô thức mấp máy môi, hắn không nói ra lời nhưng cũng khiến Tạ Vân bị quan sát nãy giờ nghe thấy.