Nghe thấy âm thanh này, những luyện đan sư vẫn đang luyện đan trên vân đài đều nhăn mặt, họ đều không luyện được đan trong thời gian quy định, đồng nghĩa với việc không thể tiến vào vòng trong.
Những luyện đan sư bị loại ủ rũ xuống khỏi vân đài, trong đó còn có không ít người có chân hoả.
Nhìn thấy cảnh này, người xem lại bắt đầu thở dài, luyện đan sư có thú hoả và địa hoạ đều được vào vòng trong mà luyện đan sư có chân hoả các ngươi lại bị loại, đều là luyện đan sư mà sao khoảng cách lại lớn đến vậy?!
“Những người còn lại lên đài!”
Giọng của Nhạc Chân lại vang lên, hơn nữa ánh mắt lạnh như băng còn liếc nhìn Diệp Thành.
Ông nghĩ ta sợ à?
Diệp Thành thầm cười giễu trong lòng, nếu đây không phải U Đô thì hắn sẽ ra tay không chút khách sáo, tiêu diệt toàn bộ sáu tên đệ tử của Khô Nhạc.
Vòng tuyển chọn thứ hai bắt đầu, nhưng số người đã giảm hơn một nửa.
Giống như lần đầu tiên, mỗi người đều có một đài luyện đan riêng, bên trên đều có sẵn đan phương và dược liệu cần để luyện đan, nhưng thời gian luyện đan lần này được kéo dài đến ba canh giờ, vì linh đan năm vân mà họ sắp phải luyện chế không cùng cấp độ với linh đan bốn vân.
Diệp Thành mở đan phương ra, nhìn thấy tên đan dược, hắn nhướng mày, vì hắn đã từng luyện loại đan dược này.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đan phương, hắn lại cười khẩy, giống như đan phương của Huyền Dương Đan vòng một, đan phương lần này cũng rất có vấn đề, hơn nữa che giấu cũng cực kỳ tài tình.
Muốn chơi ta? Ông còn kém lắm!
Diệp Thành liếc nhìn Nhạc Chân, sau đó tế tiên hoả màu vàng ra, thuần thục cho linh thảo vào.
“Nhạc Chân, mong rằng lần này đệ sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng”, ở vị trí trên cao, Nhạc Hải nghiêm giọng nói.
“Sư huynh yên tâm, chắc chắn hắn không qua được vòng thứ hai này”, Nhạc Chân cười âm hiểm, trong mắt hiện lên tia hung ác: “Lần này chẳng những không luyện ra được đan dược, ta còn khiến hắn bị nổ tung thành từng mảnh”.
“Vậy thì tốt”.
“Nhìn xem, Nhược Thiên Huyền Vũ lại nôn ra máu rồi”, đang nói, Nhạc Tấn hả hê liếc nhìn Tạ Vân chuyển kiếp ở nơi cách đó không xa.
Nghe vậy, nhóm Nhạc Chân đều quay đầu lại, hướng sự chú ý về Tạ Vân chuyển kiếp.
Trạng thái của hắn ta đã rất tệ, miệng liên tục có máu chảy ra, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, hơi thở trở nên rối loạn, vẻ mặt đau đớn không chịu nổi, sức mạnh bí ẩn trong cơ thể lại bắt đầu phát tác khiến hắn ta khó kìm nén được.
“Nhược Thiên Huyền Vũ, đúng là trò cười”, Nhạc Mặc cười dữ tợn nhất, năm đó người mà Tạ Vân chuyển kiếp làm bị thương chính là ông ta, vì thế Khô Nhạc nổi trận lôi đình, dày công luyện chế Phệ Đạo Huyết Đan.
“Sư tôn đúng là lo xa nghĩ rộng, phế bỏ hắn từ rất sớm”, Nhạc Tấn cười nhạt: “Với thiên phú của hắn năm xưa sau này chắc chắn sẽ vượt qua Nhược Thiên Chu Tước, trước giờ hắn ta luôn bất hoà với sư tôn, làm sao có thể cho chúng ta được sống yên ổn?”
“Đây chính là kết cục của kẻ chống lại sư tôn”.
“Nhìn xem! Không lâu nữa hắn sẽ hoàn toàn là một tên vô dụng, là thứ bỏ đi”.