Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán, chín trăm người này mà ở Đại Sở thì bất cứ người nào cũng đều là sự tồn tại hàng đầu.
“Người lọt vào vòng trong bước lên đài!”
Giọng Nhạc Chân lại vang lên, sau đó ông ta lại nhìn về phía Diệp Thành bên này.
Diệp Thành đứng dậy, bỏ qua ánh mắt của Nhạc Chân, ra khỏi phòng riêng, bước lên vân đài.
Cũng như hai lần trước, trên bệ đá luyện đan vẫn đặt một bộ đan phương.
Diệp Thành phất tay mở ra, liếc nhìn tên đan dược, là một loại đan dược luyện hồn tu phách, loại đan dược này hắn chưa luyện chế bao giờ, từ hồi ở Đại Sở đến giờ hắn cũng mới chỉ luyện chế Thiên Tịch Đan.
Nhắc đến Thiên Tịch Đan, Diệp Thành hơi thẫn thờ.
Một trăm năm trước, hắn đã từng cùng các trưởng lão của Đan Thành luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng kết quả là thất bại.
Khi đó không phải trình độ luyện đan của họ kém, mà do họ đều chưa ngưng tụ được nguyên thần, không có nguyên thần thì không thể luyện được Thiên Tịch Đan, để bù đắp thiếu sót này họ đã phải lấy mạng của Huyền Nữ và Lạc Hi bù vào.
Đột nhiên ngực Diệp Thành hơi đau, hắn đưa tay lên ôm ngực, trong Thiên Tịch Đan mà hắn uống vào có linh hồn đan của Huyền Nữ và Lạc Hi, chính hai cô đã giúp hắn đạt đến Thánh thể đại thành.
Bùm! Bùm! Bùm!
Khi Diệp Thành đang thất thần thì các luyện đan sư khác trên vân đài đã bắt tay vào luyện đan.
Diệp Thành ổn định lại, đưa mắt nhìn đan phương, đây là lần đầu tiên hắn thấy đan phương của linh đan sáu vân khác ngoài Thiên Tịch Đan, đương nhiên không thể so sánh với Thiên Tịch Đan, đều là linh đan sáu vân nhưng hai loại này không cùng một đẳng cấp.
Vẫn có vấn đề!
Sau khi quan sát sơ qua đan phương, Diệp Thành không khỏi cười khẩy.
Hắn bình tĩnh, mặt không biến sắc đưa tiên hoả vào lư luyện đan, nhìn hắn chẳng có chút nào áp lực.
Ánh mắt của tu sĩ bốn phương hầu như đều nhìn vào hắn, bọn họ cũng muốn xem luyện đan sư với thiên phú dị bẩm này có thể khiến họ ngạc nhiên lần nữa hay không, liệu hắn có còn là người đầu tiên xuất đan nữa không?
Giống như những người xem khác, đám Nhạc Chân cũng nhìn chòng chọc vào Diệp Thành.
Tuy bọn họ đã giở trò nhưng vẫn không yên lòng, bởi vì Diệp Thành thật sự quá kỳ lạ.
Vọng Thiên Các yên tĩnh trong một khoảng thời gian dài.
Không biết đến khi nào mới thấy có người bước vào Vọng Thiên Các, nhìn kỹ thì thấy là Mục Uyển Thanh.