Sau khi hành lễ, Diệp Thành mới bước vào linh sơn cùng Niệm Vi.
Bước vào linh sơn là một cảnh tượng khác, linh sơn tự hình thành một thế giới khiến Diệp Thành phải tấm tắc, bất cứ nơi nào cũng có thể bắt gặp kì hoa dị thảo vô cùng quý giá, dòng nước trong xanh chảy quanh cũng chính là thần tuyền với tinh nguyên dồi dào.
Ở đỉnh linh sơn, trong một khu rừng trúc, cả hai người lần lượt dừng chân, đây là nơi ở của Chu Tước lão tổ.
Linh Nhi lui ra đi!
Không đợi Niệm Vi hành lễ, bên trong rừng trúc đã vang lên giọng nói của nữ nhân.
Nghe vậy Niệm Vi cung kính hành lễ nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành mỉm cười, hắn bước vào rừng trúc, khi vào sâu bên trong hắn mới thấy một nữ tử mặc y phục màu trắng thuần đứng quay lưng lại với hắn, đi lại gần hơn một chút nhìn thì mới biết bà ta đang vẽ, vả lại còn vẽ bóng hình một người.
“Vãn bối Diệp Thành bái kiến Chu Tước tiền bối”, Diệp Thành dừng chân, hắn rất hiểu lễ nghĩa nên cung kính hành lễ với Nhược Thiên Chu Tước.
“Hoá ra là ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười, mặc dù chưa quay người nhưng lai như nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành.
“Tiền bối đã từng gặp vãn bối sao?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi thăm dò.
“Xích Diệm Hùng Sư”, Nhược Thiên Chu Tước chỉ nói bốn từ này khiến Diệp Thành bất giác ho hắng, động tĩnh hôm đó quá lớn, Nhược Thiên Chu Tước cũng đã dùng đến bí thuật hoan thiên mà nhìn nên mới biết đến Diệp Thành
“Đợi chút đã”, Nhược Thiên Chu Tước lại lên tiếng, bà ta vẫn đang vẽ tranh, vả lại rất nhanh thôi đã vẽ xong rồi.
Diệp Thành đứng đó thẫn thờ, hắn nhìn trái ngó phải, cách Nhược Thiên Chu Tước gần như vậy hắn mới cảm nhận được áp lực, sức mạnh của Chuẩn Thánh không hề đơn giản như hắn nghĩ, có thể giết chết hắn chỉ trong giây lát.
“Được rồi”, ở một bên, sau khi Nhược Thiên Chu Tước vẽ nét bút cuối cùng thì mới lùi về một bước thưởng thức kiệt tác của mình, sau đó bà ta quay người để lộ dung nhan tuyệt thế.
Ấy!
Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành bất giác rít lên, vẻ mặt thẫn thờ, bởi khuôn mặt tuyệt thế này hắn đã từng gặp ở Đại Sở chứ không phải ở Chu Tước Tinh.
“Giống nhau như vậy chẳng nhẽ bà ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở?”, Diệp Thành nói thầm trong lòng, ngây người nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
“Ba nghìn năm, tính thời gian thì cũng trùng khớp”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.
“Nhưng không đúng!”, Diệp Thành nghĩ một lúc rồi bất giác sờ cằm, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh: “Đông Hoàng Thái Tâm từng nói ngoài chín hoàng đế của Đại Sở thì chưa có ai rời khỏi vùng đất Đại Sở, nếu bà ấy cũng là người chuyển kiếp thì bà ấy đến từ đâu?”