Đây là tinh không sao?
Diệp Thành vừa bay tới đây thì liền đảo mắt nhìn tứ phương.
Tinh không bao la vô tận không nhìn thấy điểm cuối cùng, xung quanh rất nhiều thiên thạch với đủ hình thù kì dị, tảng to thì như núi mà tảng bé cũng phải như vại rượu.
Ngoài những thiên thạch hỗn loạn đó thì có thể nhìn thấy vô số cổ tinh lớn nhỏ đủ loại, giống như từng món đồ cổ được phô bày, có những tảng thiên thạch loé lên ánh sáng ảm đạm như mang theo hàng chục triệu sinh linh, có những tảng thiên thạch lại tử tịch u ám không hề có chút sinh khí, ấy thế nhưng chúng lại đứng cùng với nhau tạo nên một mảng đủ màu sắc trên hằng cổ tinh không.
Bầu trời bao la rộng lớn!
Diệp Thành kinh ngạc bởi tinh không vô tận này, hắn đứng đây tưởng chừng chỉ như hạt cát bụi.
Trong chốc lát, Diệp Thành không quên quay đầu nhìn Chu Tước Tinh.
Có lẽ vì cách quá xa nên Chu Tước Tinh đã bị lớp mây và sương che mờ, nó chính là một vì sao hình tròn khổng lồ với cát chảy quanh, có tinh vân lượn lờ loé lên ánh sáng rực rỡ. Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát và có thể nhìn thấy núi non sông ngòi trên Chu Tước Tinh.
Diệp Thành tấm tắc, hắn chỉ biết Chu Tước Tinh biên vực vô bờ nhưng lại không biết cũng chỉ là một vì sao giữa vũ trụ rộng lớn, hắn của trước đây chỉ có thể nhìn vào trời sao xa xôi nhưng lại không ngờ có ngày lại đứng giữa bầu trời sao vô tận ấy.
Giết! Giết! Giết!
Âm Thực Vương truy sát khiến Diệp Thành phải gạt mọi suy nghĩ sang một bên.
Diệp Thành vội quay người, hắn thi triển thúc địa thành thốn, chân bước lên một tảng thiên thạch, bước ra cả vài nghìn trượng.
Âm Thực Vương thân mang đại thần thông, ông ta cũng di chuyển tới sát nút với Diệp Thành, trong tay còn liên tục đánh ra thần thông cái thế, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, từng vì sao nhỏ cũng nát tan.
Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn di chuyển nhanh như một đạo thần mang.
Phía sau hắn, Âm Thực Vương giống như một đạo thần hồng.
Cả hai người vút ngang qua bầu trời tạo thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp.
Woa! Sao chổi!
Khi bay qua một cổ tinh nhỏ màu xanh da trời, Diệp Thành còn nghe thấy giọng nói dị thường của người trên cổ tinh này.
Quả thực cả hai người lúc này không khác gì hai chòm sao chổi.
Người phàm!
Thần thức quét qua, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhận ra trên hành tinh nhỏ màu xanh trời kia không có linh của tu sĩ, cũng có thể nói rằng ở trên đó không hề có tu sĩ mà là người phàm chưa từng tu đạo.
Diệp Thành đảo mắt, hắn còn tưởng rằng Chư Thiên Vạn Vực đều là tu sĩ.
Hiện giờ xem ra Chư Thiên Vạn Vực vô số vì sao nhưng không phải vì sao nào cũng có sinh linh, cũng không phải vì sao có sinh linh nào cũng tồn tại tu sĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!