“Nhưng nếu như hắn ta đột phá tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì sao?”, Nhược Thiên Chu Tước lặng lẽ nhìn Diệp Thành.
“Vãn bối đã tính toán rồi, trong vòng trăm năm ông ta không thể tiến giới”, Diệp Thành mỉm cười, “làm quá nhiều chuyện ác thì sẽ gặp báo ứng, ông ta và Âm Thực Vương không giống nhau, âm thầm kiểm soát ông ta”.
“Vậy thì cứ để hắn như vậy đi”.
“Chí ít trước khi vãn bối chưa gạt sạch được chú ấn kia tốt nhất không nên đụng đến ông ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đó là một kẻ điên, ai biết được ông ta còn có đường lui nào không, đợi mọi chuyện rõ ràng rồi thì nhổ cỏ tận gốc, việc này không làm thì thôi, nếu làm thì phải gọn gẽ”.
“Diệp Thành, ngươi không hề đơn giản chút nào”, Nhược Thiên Chu Tước nói ý tứ.
“Việc xấu nói ra trước rồi thì giờ đến việc tốt”, Diệp Thành nói rồi không quên nháy mắt với Nhược Thiên Chu Tước, “người đoán xem vãn bối đưa ai quay lại?”
“Ai vậy? Làm gì mà thần bí thế?”
“Là ta”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, bên ngoài rừng trúc đã vang lên tiếng cười già lão.
“Mục Huyền Công?”, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, vẻ mặt khó tin nhìn một lão già đang đi từ bên ngoài rừng trúc vào, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là lão tổ của nhà họ Mục – Mục Huyền Công sao?
“Rất bất ngờ phải không, ta vẫn còn sống”, Mục Huyền Công bước đến mỉm cười ôn hoà.
“Đây…”, Nhược Thiên Chu Tước không kịp phản ứng lại.
“Là Diệp Thành tiểu hữu đã cứu ta”, Mục Huyền Công mỉm cười.
“Sao ngươi có thể làm được vậy?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn sang Diệp Thành, mọi thứ đến quá nhanh khiến bà ta có phần choáng váng, có vẻ như một người làm lão tổ như bà ta vẫn luôn sống hoang mang ngày qua ngày.
“Bí mật ạ”, Diệp Thành nói ẩn ý.
“Không muốn nói cũng được, bí mật cũng được, đây chính là một việc đáng mừng của U Đô”, Nhược Thiên Chu Tước kích động vô cùng, Mục Huyền Công và Diệp Thành có thể cảm nhận được tâm cảnh của bà ta, hàng chục triệu năm nay chỉ có một mình bà ta là tu sĩ Chuẩn Thánh chèo lái Chu Tước Tinh, hiện giờ Mục Huyền Công nghịch thiên đột phá lên Chuẩn Thánh, bà ta không còn phải vất vả nữa rồi.
“Nếu vậy thì dù Thanh long Tinh có mời Âm Thực Vương tới thì Chu Tước Tinh của chúng ta cũng không phải sợ nữa”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công mỉm cười, “trận dung này ta đủ sức lo được”.
“Trên đời này không còn Âm Thực Vương nữa”, khi hai người đang cười thì Diệp Thành chợt lên tiếng.
“Trên đời này không còn Âm Thực Vương nữa?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công nhìn nhau sau đó lại nhìn sang Diệp Thành.
“Sư tôn của vãn bối là một người nóng tính, không thể nhẫn nhịn được kẻ khác uy hiếp đồ nhi của mình, Âm Thực Vương vô tình phạm phải điều này khiến sư tôn nổi giận tiễn ông ta xuống gặp Diêm Vương học lại đạo lý làm người rồi”, Diệp Thành nói một loạt lý do khiến Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công sững sờ.
“Sư tôn của ngươi đang đến Chu Tước Tinh rồi sao?”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công hỏi dò.
“Không phải”.
“Nếu hôm nào đó có dịp thì tiểu hữu nhất định phải giới thiệu nhé”, Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công nói, một tu sĩ Chuẩn Thánh nói diệt là có thể diệt được, đây là khả năng chiến đấu thế nào? Lẽ nào là cảnh giới Thánh Nhân?