“Ơn chỉ dạy của sư tôn đổ nhi tới chết không bao giờ quên”, cả sáu người khi lui xuống đều không quên nói thêm một câu nịnh nọt.
“Phủ chủ Đan Phủ tới”, khi sáu người bọn họ vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng hô vang từ dưới núi lên.
“Phủ chủ Đan Phủ?”, nghe bốn từ này, tất cả những người có mặt ở đây đều cau mày, bọn họ lần lượt đưa mắt nhìn, đã đối đầu với Linh Đan Các mà còn tới chúc thọ sao? Không sợ bị đạp chết sao?
Đương nhiên, khi nhìn thấy Diệp Thành dẫn theo mười nghìn người tới chúc thọ, khoé miệng của tất cả mọi người đều giật giật.
Ngươi tới chúc thọ?
Ngươi dẫn cả mười nghìn người tới chúc thọ? Người của Đan Phủ các ngươi còn kẻ nào chưa tới không?
Hoành tráng!
Nhược Thiên Chu Tước day trán, không ngờ Diệp Thành lại phách lối như vậy.
Thật hoành tráng!
Mục Huyền Công chép miệng, mặc dù Linh Đan Sơn không hề nhỏ nhưng người tới đây cũng không ít, ngươi lôi hơn một nghìn người tới đây là để đến chúc thọ hay tới cướp miếng ăn?
“Đó là phủ chủ của Đan Phủ sao?”, sau hồi kinh ngạc, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thành, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành, dám đối đầu với Linh Đan Các khiến bọn họ vô cùng hiếu kì với thân phận của hắn.
“Thật thần bí”, có người tặc lưỡi vì Diệp Thành mặc hắc bào, dung mạo và huyết mạch đều bị che đi, cho dù với khả năng quan sát của bọn họ cũng nhìn không ra.
“Hơn một nghìn luyện đan sư của Đan Phủ, đúng là không vừa”.
“Số lượng người thế này mặc dù vẫn còn ít hơn Linh Đan Các một chút nhưng nuôi cả bao nhiêu luyện đan sư như vậy thì phủ chủ của Đan Phủ chắc chắn có rất nhiều tiền”.
“Có kịch hay xem rồi”, có người sáng mắt, nhìn màn kịch trước mặt với vẻ mong chờ.
“Còn dám đến?”, so với người tới chúc thọ, phía Nhạc Sơn, Nhạc Hải tối sầm mặt mày, đặc biệt là Nhạc Chân, khi nhìn thấy Diệp Thành, mặt mày bọn họ tỏ ra nguy hiểm hơn hẳn.
“Đó là phủ chủ của Đan Phủ?”, Khô Nhạc lên tiếng, ông ta nheo mắt nhìn Diệp Thành bước từ hư thiên tới.
“Chính là hắn”, phía Nhạc Sơn hằn học hắng giọng, “Đan Phủ tới đây không có ý gì tốt đẹp, sư tôn, lần này không thể để chúng quay về”.
“Thú vị”, Khô Nhạc cười u ám, ông ta đề cao Diệp Thành hơn vài phần.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta tới muộn”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành bước xuống phía trước đại điện.
“Dẫn bao nhiêu người tới thế này, không tới muộn mới là lạ”, có người tỏ vẻ khó hiểu như thể có thể nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thành dẫn hơn mười nghìn người xếp thành hàng truyền tống tới, cảnh tượng đó hoành tráng vô cùng.
“Ngươi còn dám tới?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng tiếp, Nhạc Chân đã nạt nộ.
“Nhạc các lão nói vậy không phải rồi”, Diệp Thành tỏ vẻ hoang mang, “ta là luyện đan sư của U Đô, chân nhân mừng thọ ta sao có thể không tới tặng quà, hay là Linh Đan Các không hoan nghênh ta?”
“Ngươi…”