Nhạc Tấn rất có mắt nhìn, luyện đan sư mà ông ta chọn cũng đã nằm trong tầm ngắm trước đó, bọn họ từng gặp nhau trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, người kia chính là luyện đan sư cấp bốn, thân mang thú hoả, cấp sáu đấu với cấp bốn, ai sẽ thua?
Được!
Luyện đan sư kia đáp lời dứt khoát, xoa xoa vết dầu nơi khoé miệng sau đó bay lên đấu đan đài một cách khí thế, có điều bộ dạng tiếp đất thì chẳng ra sao, ‘bịch’ một tiếng, nằm sõng soài ra nền đấu đan đài kéo theo tiếng chép miệng của tất cả mọi người.
Chỉ là sơ xuất!
Luyện đan sư kia lếch thếch đứng dậy tỏ vẻ ái ngại.
Nhạc Tấn ở phía đối diện hắng giọng, lật tay lấy ra lư luyện đan sau đó sắp xếp nguyên liệu luyện đan đầy đan đài.
Thấy vậy, luyện đan sư của Đan Phủ cũng không chậm trễ, lập tức tế ra chân hoả.
“Cũng là chân hoả?”, luyện đan sư của Đan Phủ vừa tế ra chân hoả, bên dưới như bùng nổ.
“Ta không nhớ nhầm chứ, lúc đó chắc chắn là thú hoả, tại sao lại thành chân hoả?”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên hình thành cả làn sóng, người ta nhìn luyện đan sư của Đan Phủ với vẻ mặt khó tin.
“Địa hoả biến thành chân hoả, còn bây giờ thú hoả biến thành chân hoả”.
“Đan Phủ này sao thế nhỉ?”
“Rốt cục làm sao có thể thế này được?”, phía Nhạc Sơn lại lần nữa tỏ ra ngỡ ngàng.
“Thú hoả biến thành Chân Hoả, sao có thể?”, Khô Nhạc kinh ngạc, ông ta lại nheo mắt lại chỉ còn một đường.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp tên Diệp Thành này rồi”, Mục Huyền Công trầm trồ vuốt râu, “thú hoả hoá chân hoả, đúng là trước nay chưa từng nghe nói tới”.
“Hắn trước nay luôn có thói quen khiến người khác phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười.
Vòng đấu đan thứ ba bắt đầu, mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên đài đấu đan, tiếng bàn tán tiếp tục nối nhau vang lên.
Phía dưới, Diệp Thành đang vùi đầu lau linh châu lại ngẩng đầu, giống như lần đầu tiên, hắn lại liếc nhìn về phía Nhược Thiên Chu Tước, nhìn bà từ đầu đến chân chằm chằm không chớp mắt.
Xét theo chuyện vớ vẩn lần trước, lần này những người có mặt thẳng thừng phớt lờ, không có thời gian lằng nhằng với hắn.
Cút!
Nhược Thiên Chu Tước mắng, hơn nữa còn mắng bằng cách truyền âm.
Diệp Thành lập tức ngã sấp, chúi xuống đất như củ hành mọc trên đất, hắn bị tiếng quát của Nhược Thiên Chu Tước làm cho choáng váng rồi ngất đi.
Nhưng dù vậy mọi người cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Thành, lừa chúng ta một lần rồi còn định lừa lần thứ hai nữa à? Ai cũng biết ngươi là kẻ hài hước, cho dù ngươi có cởi hết quần áo cũng chẳng ai thèm nhìn ngươi lần nữa đâu.
Niệm Vi đứng dậy nhưng bị Nhược Thiên Chu Tước kéo lại.