“Thật khiến lão thân phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn bọn họ mà bật cười lạnh lùng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bà ta không biết thế lực của Khô Nhạc đã ăn sâu thế này rồi.
Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn rằng hôm nay phải trảm Khô Nhạc, không lâu sau, những thế lực mà Khô Nhạc dẫn dắt này sẽ liên thủ lại với nhau làm phản, những người đó đều nắm binh quyền trong tay, chính là luồng sức mạnh đáng sợ.
“Lão tổ làm vậy thực sự khiến lòng người khó phục”, khi Nhược Thiên Chu Tước bật cười lạnh lùng thì Huyết Diêm hắng giọng lên tiếng.
“Mong người thả Chân Nhân ra”, lời của Huyết Diêm dõng dạc, rất nhiều người cùng đua nhau nói, bộ dạng ép cung.
“Vậy ta phải diệt ngươi trước đã”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay, một thanh kiếm huỷ diên diệt địa bay ra.
“Bà…”, sắc mặt Huyết Diêm thay đổi, đôi mắt trố ra, ông ta không ngờ Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay với mình, mọi thứ đến quá nhanh khiến người ta không kịp trở tay, ông ta đã bị tuyệt sát mà không có dấu hiệu báo trước.
“Đây…”, những người có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc, không ai ngờ nổi Nhược Thiên Chu Tước lại ra tay dứt khoát và tàn độc như vậy, đến cả Khô Nhạc cũng bàng hoàng.
“Còn ai xin nữa không?”, Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà đảo mắt nhìn tất cả mọi người, mang theo uy lực của Chuẩn Thánh.
“Chúng ta…”, những người kia định nói gì lại thôi, tất cả đều im lặng, nếu có kẻ nào đứng ra nữa thì Huyết Các chính là minh chứng điển hình cho kết cục của bọn họ.
“Khô Nhạc, lên đường bình an”, Nhược Thiên Chu Tước đã vung sát kiếm, trong ánh mắt sát khí đằng đằng.
“Chu Tước, bà dám giết ta?”, Khô Nhạc sợ rồi, ông ta rít lên từ sâu tận tâm can: “Nếu ta chết thì một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng”.
“Ồ?”, nghe câu này của Khô Nhạc, Nhược Thiên Chu Tước bất giác mỉm cười, sát kiếm trong tay bà ta cũng buông xuống.
“Bà không ngờ tới phải không?”, Khô Nhạc bật cười u ám, “trên một nửa số người có mặt ở đây đều bị ta gieo chú ấn, tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của gia tộc Chu Tước, lão tổ của chín đại thế gia, Thánh Chủ, trưởng lão….., nếu ta chết thì bọn họ cũng không thể sống, nếu ta chết, bọn họ sẽ phải chôn cùng, khả năng chiến đấu của cả Chu Tước Tinh nhanh chóng giảm sút, cả U Đô sẽ tê liệt”.
“Sao có thể?”, nghe câu này của Khô Nhạc, ai nấy đều xôn xao.
“Nói gì mà kinh người đến vậy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Khô Nhạc với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Bà sẽ tin”, Khô Nhạc cười dị thường, phần trán hiện lên một đạo chú ấn cổ xưa, trên một nửa số người ở đây đều hiện chú ấn và đều kết nối với chủ chú ấn trên trán ông ta.
“Ông…”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, trong đó bao gồm cả các đại Hoàng Tử, Thánh Chủ gia tộc Chu Tước, lão Tổ của chín đại thế gia, đến cả Nhạc Sơn và phía Nhạc Hải cũng không ngoại lệ, số lượng nhiều đến bất ngờ, bọn họ đều không biết mình bị gieo chú ấn từ bao giờ.
“Ôi trời”, trong đám người có người kinh ngạc lên tiếng, nếu nhìn kĩ thì chính là Phạm Thống.
“Nhiều người bị gieo chú ấn như vậy, Khô Nhạc điên rồi sao?”
“Đúng như Khô Nhạc nói, những người bị gieo chú ấn đều là các lão bối của U Đô, trong tay nắm binh quyền, người nào người nấy tu vi không hề thấp, nếu như bọn họ chết thì U Đô sẽ không còn vững mạnh như trước nữa”.
“Cũng may có buổi đấu đan ngày hôm nay nên mới ép ông ta nói ra, nếu như qua vài chục năm nữa thì U Đô nhất định sẽ bị kiểm soát hoàn toàn”.
“Đúng là một bàn cờ lớn”, từng tiếng trầm trồ hình thành nên cả làn sóng.
“Khô Nhạc”, trong tiếng kinh ngạc là tiếng gằn phẫn nộ của rất nhiều người như tám đại Hoàng Tử, Thánh Chủ của chín đại thế gia, Lão Tổ, Trưởng Lão, Thánh Chủ, Điện Chủ của gia tộc Chu Tước, trong đó bao gồm cả Nhạc Sơn và Nhạc Hải.
“Còn muốn xin cho ông ta không?”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn những người bị gieo chú ấn.