Niệm Vi ho khan một tiếng, nhìn lên trời sao.
Hồ Tiên Nhi ho khan, lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc.
Bạch Tố Tố và Lý Tiêu cũng ho khan, rất ăn ý chuyển ánh mắt sang Tiểu Sĩ Lâm đang nằm trong tã lót.
Luyện đan sư của Đan Phủ cũng khẽ ho rồi tự kiếm việc để làm.
Mẹ nó, ta thích ngươi lắm đấy!
Diệp Thành mắng một tiếng rồi nhấc chân đi vào sơn môn, chúng ta xung phong ra trận phía trước, ngươi thì lại ở đây chơi gái.
Phủ chủ đã đi, đương nhiên các luyện đan sư cũng đi theo, khi đi ngang qua, mọi người đều sẽ liếc nhìn động phủ đó với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, đến giờ động phủ vẫn đang rung lắc rất nhịp nhàng.
Mọi người nhanh chóng tản đi, không ai đi phá hỏng chuyện tốt của Tạ Vân.
Về phần Diệp Thành, tuy rất muốn đạp cửa nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại, không có tâm tư rảnh rỗi làm chuyện vớ vẩn.
Lại là đỉnh núi Đan Phủ, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên tảng đá, lấy túi đựng đồ của Khô Nhạc ra.
Vừa mở ra, với khả năng đoán định của hắn mà cũng bị sốc, sự giàu có và bộ sưu tập phong phú của Khô Nhạc khiến hắn choáng váng, chỉ riêng đan bảy vân đã hơn ba trăm viên, đan sáu vân, đan năm vân lại càng không thể ước lượng.
Núi cao còn có núi cao hơn!
Cất đan dược đi, Diệp Thành nhìn đến linh thảo cần dùng khi luyện đan, mỗi loại đều là thần thảo, trong đó còn có rất nhiều loại mà Diệp Thành chưa nhìn thấy bao giờ, điều khiến hắn vui mừng là trong này có tất cả nguyên liệu cần dùng để luyện chế Nguyên Thần Đan.
Tốt lắm!
Tâm trạng Diệp Thành tốt hơn, cất linh thảo đi rồi lại phân loại đan phương.
Sau đó đến pháp khí, hắn đổ hết ra ngoài, chất thành một ngọn núi nhỏ, tiên quang sáng chói, rực rỡ vô cùng.
Diệp Thành giống như đang nhặt đồ phế thải vậy, lựa tới lựa lui trong đống pháp khí, chọn ra rất nhiều pháp bảo được đúc từ thần liệu phi thường, những thứ linh tinh còn lại đều trở thành nguyên liệu nuôi dưỡng Hỗn Độn Đỉnh.
Khô Nhạc cũng sưu tập rất nhiều thần thông bí thuật, Diệp Thành nhìn lướt qua từng cuốn, không có thứ gì hắn thích vì thế cất vào túi càn khôn, sau này tặng cho người khác còn có thể đổi lấy rất nhiều ân huệ.
Cuối cùng, Diệp Thành cầm một bí quyển đã rách nát lên.
Bí quyển này có lẽ đã khá lâu đời, dù có che như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che giấu khí tức thăng trầm trên nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!