Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tạ Vân mặc đạo bào chậm rãi đi tới.
Hiện giờ hắn có phần khác trước, so với tám đại Hoàng Tử thì trên người hắn không hề có lấy tiên quang bao quanh, mọi thứ đều hiện ra hết sức bình thường, từng cặp mắt như giếng cổ không chút gợn sóng, chẳng khác gì tinh không vô tận.
Thấy vậy, rất nhiều người cau mày, bọn họ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Nhược Thiên Huyền Vũ hôm nay khiến bọn họ nhìn không thấu, cũng vì sự thản nhiên đó khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Thấy từng cặp mắt bất ngờ của những người xung quanh, Tạ Vân cứ thế ngó lơ, khi ngồi xuống, hắn còn không quên liếc nhìn Diệp Thành.
“Xem ra rất tự tin”, Diệp Thành mỉm cười.
“Không ra vẻ như vậy thì trời khó dung”, Tạ Vân hất tóc, sau đó không quên chỉnh lại y phục nhìn từng cặp mắt kinh ngạc của mọi người, hắn thầm nhủ Nhược Thiên Huyền Vũ trước kia không hề tự sướng và kì quái như vậy.
“Sao có thể, sao lại hồi phục rồi?”, ở vị trí trên cao, Nhược Thiên Chu Tước sững người, bà ta ở cảnh giới Thánh Nhân đương nhiên có thể nhìn rõ ràng.
“Tiền bối có kinh ngạc không, có bất ngờ không?”, Diệp Thành chớp mắt.
“Là ngươi trị khỏi cho hắn sao?”, Nhược Thiên Chu Tước hỏi thăm dò.
“Nếu không thì sao chứ?”
“Đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt hân hoan, “lão thân tự nhận nắm trong tay mọi việc ở U Đô nhưng lại để sót tên tôn nhi này”.
“Gia tộc Chu Tước lại nợ ta một mối ân tình rồi”, Diệp Thành truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước, “hôm nào đó tiền bối lại tưởng cho vãn bối một món quà lớn nhé, là vãn bối cứu lấy thiên kiêu tuyệt đại kế thừa cho gia tộc Chu Tước, mối ân tình này không thể làm không”.
“Được thôi, sau ngày hôm nay ta sẽ thưởng thêm cho ngươi một vị Thánh Binh”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười.
“Thánh binh?”, Diệp Thành sáng mắt, hắn lập tức vặn cổ toét miệng cười, sáng mắt nhìn Nhược Thiên Chu Tước, “vãn bối còn cứu cả một vị Chuẩn Thánh của U Đô, giúp gia tộc Chu Tước đánh bại Khô Nhạc, còn nữa, vãn bối còn bồi dưỡng lượng lớn luyện đan sư, đây cũng đều là ân tình, vãn bối không cần nhiều, thêm một thánh binh nữa là được, vãn bối là người rất dễ hài lòng”.
“Tính ra thì ngươi đã nhìn thấy thân thể của ta trong hố đen không gian, có phải ngươi nên thưởng gì cho ta không? Đại đỉnh của ngươi cũng không tồi”.
“Coi như vãn bối chưa nói gì vậy”.