Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

             Mấy người như Dương Đỉnh Thiên cũng không còn kế sách nào khác. Bí pháp của Cơ Tuyết Băng đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, cho dù trận quyết đấu cho phép người ngoài nhắc nhở nhưng bọn họ cũng không biết chỉ dẫn cho Diệp Thành thế nào.  

             “Chết đi, chết đi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nghiến răng nhìn Diệp Thành, trong lòng ông ta dâng trào cảm giác sảng khoái mà trước nay chưa từng có. Diệp Thành hết lần này tới lần khác thoát hiểm khiến ông ta hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.  

             “Giết hắn, giết hắn”, đệ tử của của Chính Dương Tông không ngừng hô hào, bọn họ hằn học nhìn lên chiến đài, nếu ai đó không biết thì còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có thù.  

             “Huyền Linh Cấm Pháp, lần này nhất định hắn không thể thoát được”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm xuýt xoa: “Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh quá, đã có thể thức tỉnh được nhiều khả năng thần thông thế này rồi”.  

             “Thánh chủ, có cần ta ra tay cứu tiểu tử Diệp Thành kia không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Khả năng của hắn cũng không vừa, là kỳ tài tuyệt thế cả trăm năm mới gặp, không thể để hắn bị diệt như thế được”.  

             “Không được ra tay”, Đông Hoàng Thái Tâm điềm tĩnh lên tiếng: “Quy tăc vô thượng của Thiên Huyền Môn cấm tham gia vào việc của Đại Sở. Nếu hôm nay hắn bị tiêu diệt thì cũng là số phận mà trời xanh định sẵn, không được vì lợi ích nhỏ mà để làm hỏng việc đại sự”.  

             Haiz!  

             Nghe vậy, Phục Nhai chỉ có thể thở dài bất lực.  

             “Rốt cục phá thế nào đây?”, Diệp Thành bị cấm cố bên trong bông hoa sen kia đang cố gắng đối kháng, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.  

             Lúc này, cánh hoa đã khép lại một nửa, nếu như để nó ôm chặt lấy cơ thể Diệp Thành thì hắn biết mình ắt phải chết.  

             “Ba đại cấm pháp đã vượt qua phạm trù mà mình có thể đối kháng”.  

             “Cho dù sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì cũng chỉ có thể diệt một Cơ Tuyết Băng và cũng không thể giải trừ cấm cố”.  

             “Chân hoả và thiên lôi cũng bị áp chế rồi”.  

             Diệp Thành suy đi nghĩ lại, cũng từng nghĩ tới sức mạnh của ma đạo.  

             Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là ba đại cấm pháp của Cơ Tuyết Băng còn có thể trấn áp cả sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn khiến nó không thể trỗi dậy.  

             “Ta cần sức mạnh, ta cần sức mạnh”, Diệp Thành thầm gào thét.  

             Mặc dù chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa nhưng ba đại cấm pháp này vẫn cần một luồng sức mạnh cực lớn mới có thể xông phá, rõ ràng hắn không có thời gian ngưng tụ tinh nguyên đại địa để liều một phen.

     Đường cùng!  

             Niềm tin vững chắc của Diệp Thành bị quét sạch từng chút, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể chèn ép khiến hắn không thể trở mình.  

             Vào lúc nguy cấp, một bí pháp nâng cao sức chiến đấu trong thời gian ngắn chợt loé lên trong đầu Diệp Thành, khiến cho đôi mắt huyết sắc của hắn loé lên một tia sáng.  

             “Liễu Dật sư huynh, hy vọng cấm thuật của huynh có thể giúp đệ thoát khỏi khó khăn”, đột nhiên Diệp Thành nhắm mắt lại.  

             “Đã có cảm giác sẽ chết rồi sao?”, Diệp Thành nhắm mắt, trong mắt những người quan sát trận đấu hắn đã được coi là từ bỏ kháng cự, nhắm mắt chờ chết, vì hoa sen khổng lồ đó đã gần như khép lại hoàn toàn.  

             “Đây chính là kết cục của việc động đến Chính Dương Tông ta”, cho đến lúc này Thành Côn mới nở nụ cười nham hiểm, rồi lại lười biếng nằm xuống ghế.  

             Ở bên này, Sở Huyên lại đứng lên, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chiến đài, tim đau như bị từng mũi kim châm, như thể người quan trọng nhất của cô sẽ biến mất trên thế giới vào giây tiếp theo vậy.  

             “Quỳ xuống cầu xin có thể ta sẽ cho hắn toàn thây”, lúc này giọng nói u ám của Thành Côn lại vang vọng khắp khán đài.  

             “Ông…”, lời này của Thành Côn khuấy động ba tầng sóng, người của Hằng Nhạc Tông đồng loạt đứng bật dậy, trong mắt là sát khí không thể kiềm chế.  

             Nhìn thấy sát khí trong mắt mấy người Dương Đỉnh Thiên, Thành Côn hừ lạnh: “Nếu đã vậy thì đừng trách Chính Dương Tông ta độc ác”.  

             “Chờ đã”, Sở Huyên vội vàng bước lên.  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận