Ở phía trước, một toà thần dinh sừng sững trong lớp mây mù ập vào mắt hắn.
Thần dinh này đại khí dồi dào, quả là phủ đệ thần linh, mây và sương bảo phủ, thần quang chiếu rọi tứ phương, uy lực mạnh mẽ, có cả chín mươi chín tầng mây dẫn lên bên trên, mỗi một tầng đều có thị vệ canh gác, vả lại tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên tầng thứ ba, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng.
Thần Triều Trùng Địa, dừng bước!
Khi Diệp Thành tới đây, còn chưa bước lên tầng mây đã bị một thị vệ chặn lại, thấy tu vi của Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Thiên, vẻ mặt người kia tỏ ra ngạo mạn.
Thần phủ!
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn bức hoành phi, có lẽ là thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều, là nơi ở của người thống trị Vọng Cổ Tinh, chỉ khi đứng ở bên dưới tầng mây mới có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực ở đây, bên trong này khí tức dồi dào.
“Chỉ còn thiếu một bước nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi, cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng hôm hắn gặp Niệm Vi.
“Còn không lui đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng đó thẫn thờ, tên thị vệ kia lại lần nữa nạt nộ.
“Đạo hữu, vừa rồi ai vừa đi vào trong này vậy?”, Diệp Thành không dám gây ồn ào, hắn cố kiềm chế cảm xúc, hơi tiến lên trước và biết điều nhét vào tay thị vệ một cái túi đựng đồ chứa một nghìn nguyên thạch.
“Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung”, có tiền trong tay, giọng điệu tên thị vệ kia dịu đi phần nào.
“Đạo hữu có thể nói với họ một tiếng là ta muốn gặp tiên tử Bích Ba không?”, Diệp Thành nói rồi nhét thêm một cái túi đựng đồ nữa.
“Ngươi?”, tên thị vệ kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, lần này thì hắn không nhận túi đựng đồ nữa.
“Mong đạo hữu thông báo giúp”.
“Việc này thì không được, tiên tử Bích Ba chính là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, chính là khách quý của Thiên Phủ Thần Triều, đâu phải ngươi muốn mà gặp được?”
“Làm phiền huynh rồi”, Diệp Thành bất lực quay người, vừa đi được vài bước hắn vẫn nuối tiếc quay đầu ại nhìn thần dinh, thầm nhủ người chuyển kiếp đó đã tới thần dinh thì ngày mai nhất định sẽ tới buổi đấu giá.
“Đây có lẽ là người quen của ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Ta ở đây đợi”, Diệp Thành tìm một cái cây cổ thụ ở cách thần dinh không xa, hắn khoanh chân ngồi xuống, chỉ sợ bỏ lỡ người chuyển kiếp, chỉ đợi ngày mai cô ấy ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ.
“Nhìn thấy gì chưa? Lại là một tên đũa mốc đòi chòi mâm son”, thấy Diệp Thành tìm một nơi cách đó không xa, tên thị vệ kia buông lời dè bỉu.
“Người muốn gặp tiên bử Bích Ba có thể xếp hàng dài tới cả nghìn dặm”.