“Ngộ nhỡ hắn từ bỏ giữa đường thì ngươi có bằng ấy tiền để đấu giá không?”
“Bích Du, cô cũng coi thường ta quá đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “cái việc đào hố cho người ta là thế mạnh của ta, nếu không nắm chắc thì ta cũng sẽ không dám làm, vả lại là do hắn đụng vào ta trước mà”.
“Lần nào cũng khiến người khác phải thót tim”, Bích Du cảm thấy có phần sợ hãi.
“Yên tâm, ta biết điểm dừng”, Diệp Thành lại mỉm cười, lần đấu giá này hắn đã dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính ra cái giá thấp nhất mà Hoa Thiên đưa ra nên mới chơi một vố khiến hắn đau như vậy.
“Giết, giết, giết”, Hoa Thiên như con chó điên gào thét, nếu không phải đây là Phách Mại Các thì hắn đã xông lên giết người rồi, bỏ ra thêm mười triệu năm trăm, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy.
“Thần tử bớt giận, tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, lão già áo tím vội nói.
“Cút”, Hoa Thiên gằn lên, “tìm một nữ tu lại đây cho ta, ngay lập tức”.
“Vâng…vâng”, lão già áo tím vội ra ngoài.
“Linh long bảo vương tháp được đúc từ diệm tiên kim, từng nhuốm máu phượng hoàng”, bên dưới, buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, Trường Thiện Chân Nhân đã đặt một cái tháp nhỏ trong lòng bàn tay, đó chính là pháp khí bất phàm, tiên quang chiếu rọi, thần châu được khảm nạm trên đó hiện lên ánh sáng rực rỡ choán mắt.
“Bảo bối, chắc chắn là bảo bối”, bên dưới, từng cặp mắt sáng lên.
“Từng nhuốm máu phượng hoàng, có nói khoác quá không?”, có lão tu sĩ lắc đầu cười nói.
“Có điều quả thực bất phàm”.
“Giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, trong làn sóng bàn tán, Trường Thiện Chân Chân mỉm cười ôn hoà.
“Sáu trăm nghìn”.
“Ta trả bảy trăm nghìn”.
“Tám trăm nghìn”.
Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì cái giá của bảo tháp linh long đã được đẩy lên ngay lập tức.
Có điều dù buổi đấu giá có rôm rả thế nào thì so với màn cạnh tranh giá của Diệp Thành và Hoa Thiên vẫn còn kém xa, cho tới bây giờ vẫn còn có người tỏ ra khó hiểu, đều là tới để đấu giá mà sao khoảng cách lại cách nhau xa đến vậy.
Cuối cùng, bảo tháp linh long kia cũng về tay một tu sĩ Chuẩn Thánh với giá mười triệu ba trăm.
Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.
Trường Thiện Chân Nhân lấy ra từng món bảo vật, đều là vật bất phàm, tiếng đấu giá liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.
Trong nhã gian Diệp Thành vẫn đứng lặng trước ô cửa sổ, nhưng ánh mắt không nhìn vật phẩm trên cao đài mà đang nhìn một thư sinh nữ giả trang nam.