“Hai triệu”, Trường Thiện Chân Nhân còn chưa dứt lời thì Hoa Thiên đã ngắt lời.
“Hoa huynh, có phải huynh nhìn ta không ưng mắt không?”, Diệp Thành lên tiếng, hắn mỉm cười nhìn vào nhã gian phía đối diện, “vừa rồi thiên lôi tử dương kia đã nhường cho huynh rồi, kiếm long vân này huynh nhường ta đi”.
“Muốn có thì phải dựa vào bản lĩnh”, Hoa Thiên cười u ám.
“Vậy thì ba triệu”, Diệp Thành bật cười.
“Bốn triệu”.
“Năm triệu”.
“Được, hai tên điên này bắt đầu rồi”, bên dưới tặc lưỡi.
“Giết, giết hắn đi”, rất nhiều người nắm chặt tay, không biết vì sao khi nhìn thấy Hoa Thiên bị chèn ép người ta cảm thấy rất hả hê, rất nhiều người hi vọng Diệp Thành có thể làm mất thể diện Hoa Thiên lần nữa.
“Sáu triệu”, giọng nói của Hoa Thiên lại vang lên.
“Bảy triệu”, giọng Diệp Thành trầm xuống nhưng hắn không hề phẫn nộ mà cố giả giọng như vậy, nếu không làm thế thì sao có thể khiến cá cắn câu, kĩ năng diễn xuất của hắn cũng không vừa.
“Tám triệu”, nghe giọng Diệp Thành trầm xuống, Hoa Thiên bật cười, hắn cười rất sảng khoái.
“Chín triệu”, Diệp Thành cố hắng giọng.
“Mười triệu”, Hoa Thiên bật cười không hề kiêng dè, nói xong còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt hung hãn.
“Thanh kiếm kia có đến mức đáng giá ba triệu không, ấy vậy mà được đẩy lên tới tận mười triệu”, bên dưới tặc lưỡi.
“Nghe giọng điệu của nam tu Lăng Tiêu Cung thì rõ ràng là vô cùng phẫn nộ”.
“Hoa Thiên sao có thể khiến hắn dễ dàng đoạt được kiếm long vân đó chứ?”.
“Mười triệu một trăm”, trong tiếng bàn tán xôn xao chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi phẫn nộ của Lăng Tiêu Cung với Diệp Thành.
“Mười triệu hai trăm”, Hoa Thiên tăng giá.
“Ngươi giỏi, ta nhường đấy”, Diệp Thành lập tức từ bỏ, nói xong hắn còn không quên nháy mắt với Bích Du.
“Làm tốt lắm”, Bích Du cười thản nhiên.
“Vậy là không mua nữa sao?”, người xem bên dưới còn chưa kịp phản ứng lại.
“Còn chưa nhìn ra sao? Lăng Tiêu Cung rõ ràng là đang đào hố chôn người mà”.
“Diễn cũng đạt đấy”.