“Chỉ dựa vào ngươi”?, câu nói của Diệp Thành khiến cả hai người bật cười lạnh lùng, bọn họ ném cho hắn cái nhìn khinh miệt: “Một cảnh giới Thiên, đúng là nực cười, tu sĩ trẻ bây giờ đều ngông cuồng tự đại như vậy sao?”
“Hai vị tiền bối nếu không tin thì vãn bối cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.
“Ngươi…”
“Lui đi”, hai bà lão còn chưa nói xong thì Bích Du đã lên tiếng, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Chúng ta…”, mặc dù định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cả hai đành thôi, mệnh lệnh của thần nữ không thể làm ngược lại, bọn họ hành lễ rồi quay người đi ra.
Điều đáng nói là cho dù là bà lão mặc y phục đen hay bà lão y phục trắng thì trước khi đi cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy ý tứ.
Trực giác nói cho bọn họ biết rằng tên tu sĩ cảnh giới thiên bên trong nhã gian kia có thể khiến thần nữ của bọn họ xiêu lòng và có thể khiến thần tử Quỷ Hoàng cũng như Hoa Thiên phải phun ra máu chắc chắn không thể đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cả hai người lui đi thì Bích Du mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt tỏ ra ái ngại: “Hai vị bà bà có hơi quá lời, mong ngươi đừng trách họ”.
“Ta không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nào, ta cho cô xem một người”, Diệp Thành nói rồi chỉ về một hướng ở bên dưới, trong một trăm nghìn người đấu giá có một thư sinh nữ giả trang nam.
“Có lẽ là nữ giả trang nam”, Bích Du khẽ lên tiếng rồi nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi biết cô ta?”
“Đương nhiên”, Diệp Thành cười thần bí, “có lẽ cô cũng đã từng gặp, đợi tới khi nhìn thấy chân dung cô ta thì nhất định sẽ rất bất ngờ đấy”.
“Làm gì mà thần bí vậy?”
“Tinh không đồ được đấu giá rồi”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt loé sáng, hắn nhìn vào một bức tranh cuộn trong tay Trường Thiện Chân Nhân, đó chính là tinh không đồ.
Cũng giống hắn, tất cả mọi người ở bên dưới đều ngồi thẳng, đặc biệt là các Chuẩn Thánh, ánh mắt rạo rực.
Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, tinh không đồ có thể chỉ phương hướng, có tinh không đồ trong tay thì sẽ không bị lạc giữa tinh không, đối với tu sĩ mà nói đây chính là bảo vật vô thượng.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân mở tinh không đồ cho nó lơ lửng giữa thiên không.
“To thế này sao”, thấy tinh không đồ, bên dưới trầm trồ, cho dù là Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.
“Ít nhất cũng bao gồm ba tinh vực”.
“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm nay chưa từng thấy tinh không đồ nào to như vậy”
“Đến nó mà cũng lấy ra để đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều quả nhiên có tiềm lực”.
“Thế lực thần bí đó quả là rất mạnh”, trong nhã gian, Bích Du tặc lưỡi: “Cho dù là Lăng Tiêu Cung của ta thì cũng chưa chắc có được tinh không đồ to lớn như vậy, đây chính là bảo vật vô thượng”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!