Tiên Luân Nhãn, mở!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, mắt trái của hắn mở ra.
Đột nhiên, sóng vân vô hình từ bên mắt trái của Diệp Thành quét qua tứ phương.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, trong hư không vang lên giọng nói bất ngờ của Đông Hoàng Thái Tâm. Bà ta đang ngồi nhàn nhã thì lần đầu tiên đứng bật dậy, nhìn xuống phía dưới bằng con mắt không sao tin nổi, đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thành và nói chính xác hơn là nhìn vào bên mắt trái của Diệp Thành.
“Sao hắn lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn kinh ngạc chứ đừng nói là Phục Nhai. Ông ta ngỡ ngàng, giọng nói rõ vẻ thăm dò: “Hắn là người của Tiên tộc sao?”
Đông Hoàng Thái Tâm nheo mắt, sau đó mới lắc đầu: “Hắn không phải người của Tiên tộc, con mắt này ngoại trừ người của Tiên Tộc có thể thức tỉnh ra thì Tiên Luân Nhãn của hắn nhất định là do người của Tiên Tộc truyền cho”.
“Tiểu tử này trên người có cả bí mật kinh thiên động địa vậy sao?”, Huyền Thần cũng ngỡ ngàng không kém: “Tiên hoả, Thiên Lôi, Tiên Luân Nhãn, Ma Huyết, Đả Thần Tiên, Thiên Khuyết….một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà lại có thể có quá nhiều mối liên quan tới chín tộc đáng sợ như vậy, chẳng trách mà hắn không sợ Huyền Linh Chi Thể”.
“Mắt trái của Diệp Thành sao vậy?”, bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Con mắt thật đáng sợ”.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trước mặt đám đông như vậy, vì Tiên Luân Nhãn quá dị thường, đặc biệt là đạo tiên luân ấn ký trên Tiên Luân Nhãn mang theo sự huyền diệu vô tận.
“Gia Cát tiền bối”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác đều hướng ánh mắt sang Gia Cát Vũ.
Gia Cát Vũ nheo mắt lại, trong đôi mắt ông ta cũng hiện lên cái nhìn bất định, ông ta chỉ khẽ lắc đầu khi nghe câu hỏi của mọi người: “Với hiểu biết hàng trăm năm của ta thì ta chưa từng nghe nói tới”.
“Chưởng môn sư huynh”, cũng giống như vậy, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Bàng Đại Xuyên nhìn sang Dương Đỉnh Thiên với ánh mắt tò mò.
“Ta chưa từng nghe nói tới”, lần này, Dương Đỉnh Thiên cũng khẽ lắc đầu, nói rồi không quên hướng ánh mắt sang Sở Huyên: “Sư muội, muội là sư phụ của hắn cũng được một thời gian rồi, muội chưa từng thấy hắn đệ lộ con mắt này ra sao?”
“Muội chưa từng thấy”, Sở Huyên lắc đầu bất lực, trong đôi mắt cô thậm chí không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cô thực sự chưa từng trông thấy, Diệp Thành có quá nhiều bí mật khiến cô cảm thấy có phần choáng váng, hôm nay đồ đệ của cô khiến cô hết sức bất ngờ.
“Sư phụ”, phía Thanh Vân Tông, một nhóm đệ tử chân truyền lần lượt nhìn sang Công Tôn Trí.
“Ta chưa từng thấy”, Công Tôn Trí cũng lắc đầu bất lực.
Lúc này, đến cả người của phía Chính Dương Tông cũng thẫn thờ tại chỗ, với hiểu biết của bọn họ thì cũng chưa từng thấy con mắt nào đáng sợ thế này.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngẩn ngơ nhìn mắt trái của Diệp Thành và bất giác run lên.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, trong hư không như có âm thanh này vang vọng trong đầu cô ta, giọng nói ấy mang theo sự hằn học và phẫn nộ, như vượt thời gian vô tận.
“Đó…đó là con mắt thế nào chứ?”, Cơ Tuyết Băng cứ thế thẫn thờ nhìn vào mắt trái của Diệp Thành mà không thể ngờ nổi Diệp Thành đấu với mình lâu như vậy còn có quân bài áp chót mạnh thế này.
Đột nhiên, cô ta như cảm nhận được có luồng sức mạnh đang trỗi dậy khiến cô ta phải kiêng dè, thế nhưng luồng sức mạnh thần bí đó lại chỉ thoáng qua.
“Thiên chiếu”, khi Cơ Tuyết Băng còn đang thẫn thờ thì giọng nói thản nhiên của Diệp Thành vang lên, mắt trái của hắn đã ngắm chuẩn Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn trong hư không.
Đột nhiên, đạo tiên luân ấn ký trên mắt trái của hắn di chuyển, một luồng sức mạnh dị thường xuất hiện khiến tất cả mọi người run rẩy, sau đó, trong khoé mắt Diệp Thành còn có từng đường vân máu màu đen xuất hiện, mái tóc dài của hắn cũng nhanh chóng ngả thành màu trắng với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!