So với ông ta thì thư sinh kia ổn hơn rất nhiều, chân bước trên tiên hải như đi dạo trong sân, không có bất kỳ thần thông nào, chỉ có một bàn tay ngọc trong suốt như pha lê, đánh đối phương không thể ngẩng đầu.
Rốt cuộc ngươi là ai?
Ông lão áo đen tức giận gầm lên, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, cùng là Thánh Nhân nhưng sức chiến đấu của thư sinh đối diện lại vượt xa ông ta.
Ngươi đoán đi!
Thư sinh hờ hững đáp, một chưởng đẩy ra một vùng tiên hải, nhấn chìm ông lão áo đen bên trong.
Chúng ta cùng chờ xem!
Ông lão áo đen bị dồn ép phát điên, thi triển bí thuật chạy thoát khỏi tiên hải, nhưng người đã dính đầy máu tươi, ông ta lao vút đi trên tinh không như một tia u quang, nhìn tốc độ chạy trốn kia quả thật không tầm thường.
Thư sinh cười nhẹ, nhưng không đuổi theo.
Cùng là Thánh Nhân, tuy sức chiến đấu của bà mạnh nhưng nếu một Thánh Nhân muốn chạy thì bà tự cho là mình cũng không ngăn được.
Thấy người thư sinh chiến thắng, Diệp Thành mới bước đến, nhìn thư sinh rồi tấm tắc khen ngợi: “Cùng là Thánh Nhân mà sao khoảng cách lớn thế? Đúng là đánh cho người ta không ngẩng đầu lên được!”
“Ngươi đang khen ta?”, người thư sinh cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên là khen người rồi!”
“Bái kiến tiền bối”, Bích Du và hai bà lão cũng đã tới, cung kính hành lễ.
“Không cần đa lễ”, người thư sinh khẽ phất tay lộ ra diện mạo thật, là một nữ tử mặc áo trắng tinh không nhuốm bụi trần, vẻ đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải Nhược Thiên Chu Tước hay sao?
“Không ngờ lại là nữ thánh”, hai bà lão sửng sốt.
“Người… Diệm Phi?”, Bích Du cũng sửng sốt, ngỡ ngàng nhìn Nhược Thiên Chu Tước.
“Ngạc nhiên chưa?”, Diệp Thành nở nụ cười.
“Ngạc nhiên, sao có thể không ngạc nhiên chứ?”, Bích Du ngơ ngác nhìn Nhược Thiên Chu Tước, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, cô không thể ngờ Hoàng phi của Thần Hoàng trong truyền thuyết của Đại Sở cũng ở Chư Thiên Vạn Vực.
“Đây cũng là người của Đại Sở?”, Diệm Phi nhìn Bích Du, rồi lại nhìn Diệp Thành.
“Bích Du, con gái của Đao Hoàng”.
“Được gặp đồng hương rồi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, mặc dù chưa gặp Bích Du bao giờ nhưng bà vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Con… Con gái của Đao Hoàng?”, hai bà lão Chuẩn Thánh bên cạnh không hiểu gì, không biết ba người này đang nói gì, còn có Đại Sở nữa, họ lại càng không hiểu!
Lại lần nữa lên đường nhưng lại là một hàng năm người.
Nhược Thiên Chu Tước chưa rời đi, lần này bà tới đây không phải chỉ để bảo vệ Diệp Thành mà bà cần tinh không đồ.