Chẳng mấy chốc đã có máu tươi rơi xuống, có màu vàng, cũng có màu đen, trận chiến diễn ra rất ác liệt.
Giờ phút này không còn ai coi thường Diệp Thành nữa, tuy là cảnh giới Thiên nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ của cảnh giới Hoàng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sức chiến đấu của hắn không phải người bình thường có thể đo lường được.
Mắt nhìn của thần nữ đúng là hơn người!
Nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung ở bên dưới mỉm cười, trong nụ cười có chút hâm mộ, có ai không muốn nửa kia của mình độc nhất vô nhị chứ!
Nghe tiếng nói từ tứ phía, Bích Du khẽ mỉm cười rồi cũng nhìn lên hư thiên với ánh mắt đầy dịu dàng, bóng dáng màu vàng ấy vẫn như trong trí nhớ của cô, ngạo nghễ thiên hạ, uy chấn bát hoang.
So với cô, Bích Nguyệt vừa được dìu về chỗ ngồi sắc mặt không được tốt lắm, dung mạo của cô ta cũng tạm được, nhưng khi gương mặt lộ vẻ gớm ghiếc thì giá trị nhan sắc của cô ta giảm đi rất nhiều.
Giết! Giết! Giết!
Bích Nguyệt cắn răng nghiến lợi nhìn lên hư thiên, vệt đỏ trên mặt cực kỳ bắt mắt.
Cô ta là ai? Là hậu duệ của cung chủ đời trước, thân phận cao quý nhường nào mà lại bị một chưởng của người khác đánh bay, có lẽ từ khi tu đạo đến nay, cô ta chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã lớn thế này.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, có người rơi xuống khỏi hư thiên, nhìn kỹ thì thấy là Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hoá thân thành thần long màu vàng, bay ngược lên trời, không nhiều lời lập tức hành động, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn, Thánh thể cường đại cho hắn sự tự tin rất lớn.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên hư thiên, tiếng sấm càng thêm chói tai.
Hư thiên mà mọi người nhìn thấy từ bên dưới là một vùng hỗn loạn đáng sợ, thần thông và bí thuật đan xen, sấm sét và đạo tắc giao thoa phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp, mỗi làn sấm hay đạo tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt.
Bùm!
Dưới hàng nghìn con mắt dõi theo, lại có người rơi xuống, đập nát chiến đài.
Nhưng lần này không phải Diệp Thành mà là thần tử Quỷ Hoàng.
Bộ dạng của hắn ta cực kỳ đáng sợ, đầu tóc bù xù, toàn thân đầy máu, một chiếc sừng trên đầu đã bị gãy, diện mạo vốn đã đáng sợ, bây giờ trông hắn ta lại càng giống ác ma bò ra từ địa ngục.
Nhìn cảnh này, mọi người đều xuýt xoa, đối đầu với người cùng thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thảm như vậy.
A…
Thần tử Quỷ Hoàng gầm thét dữ dội rồi lại bay lên hư thiên, thi triển cấm thuật, giữa chân mày xuất hiện phù văn cổ, sức chiến đấu tăng vọt.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Lại là một tràng tiếng nổ ầm ĩ, đất trời rung chuyển, các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung buộc phải tế kết giới hộ sơn ra.
Khung cảnh trên hư thiên càng thêm lộng lẫy, từng pháp khí với thần huy rực rỡ tản ra, có tới hơn nghìn món, có của Diệp Thành cũng có của thần tử Quỷ Hoàng, tựa như những ngôi sao toả ra ánh sáng chói lọi.