Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức dứng dậy vươn mình, âm thanh rắc rắc vang lên liên tục, sức mạnh dồi dào cho hắn niềm tin rằng hắn có thể giao chiến với Chuẩn Thánh rồi.
Có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù đã đột phá tới Chuẩn Hoàng nhưng Tiên Luân Nhãn của hắn vẫn chưa mở.
Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn nhìn sang Bích Du ở bên.
Khoé miệng Bích Du khẽ mỉm cười như thể biết được Diệp Thành đã đột phá nhưng cô không tỉnh lại, ý thức và nguyên thần của cô vẫn đang dung hoà trong tiên trì, chưa tới thời hạn thì không thể mở mắt.
Cũng nhờ có tiên trì tẩy luyện mà cô trở thên bất phàm hơn, tiên hà toàn thân lấp lánh, không nhuốm bụi trần, đặc biệt là huyết mạch và nguyên thần đều đang thoát biến trong khi tôi luyện, mở ra thần tàng mới.
Không tồi!
Diệp Thành mỉm cười, hắn không làm phiền Bích Du mà quay người bước ra khỏi tiên trì.
Diệp Thành bước ra, khuôn mặt phía Lăng Tiêu cung chủ đều tỏ ra khác thường.
Diệp Thành của hiện tại đã khác với ngày hôm qua, cho dù là bọn họ thì cũng có một cảm giác áp lực, nó không phải đến từ huyết mạch mà đến từ khí tức và hỗn độn đạo của Diệp Thành.
Áp lực của bọn họ cũng không phải không có nguyên do.
Diệp Thành không phải người thường, hỗn độn đạo của tu sĩ mang thánh thể đã vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Diệp Thành mỉm cười: “Cơ duyên mà Lăng Tiêu Cung ban tặng, Diệp Thành sẽ không bao giờ quên”.
“Đã là chàng rể của Lăng Tiêu Cung thì chúng ta đều là người một nhà”, Lăng Tiêu cung chủ khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Quả là người một nhà”, Diệp Thành mỉm cười nhưng nụ cười lại có phần khác thường, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ chàng rể, trong lòng hắn cảm thấy sai sai.
“Bích Ba cần thêm thời gian, tiểu hữu nghỉ ngơi trước đi”.
“Vâng”, Diệp Thành nói rồi biến mất nhanh chóng, không phải hắn buồn ngủ mà vì hắn đang nghĩ tới chuyện của Tử Viêm, cho tới bây giờ Tử Viêm vẫn bị hắn phong cấm, khí tức long thảo đã len lỏi ra ngoài.
“Bọn họ hiện giờ không phải là đối thủ của hắn nữa”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, một trưởng lão tặc lưỡi.
Nghe vậy, mười mấy trưởng lão có mặt ở đó không ai phản bác lại.
Diệp Thành ở cảnh giới Thiên đã có khả năng chiến đấu với Chuẩn Thánh, huống hồ là đột phá lên Chuẩn Hoàng.
Vẫn là câu nói đó, Hoang Cổ Thánh Thể sinh ra đã là loài khác thường, huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, sự tồn tại thế này không thể đem người thường ra để so sánh, mỗi một lần hắn tiến giới, khả năng chiến đấu tăng vọt.
Hậu sinh khả uý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!