Diệp Thành bay vào Xích Diệm Tinh như một tia thần mang.
Xích Diệm Tinh sáng sớm rất náo nhiệt, nói chính xác hơn là thành trì lớn nhất Xích Diệm Tinh – thành Hạo Miểu rất náo nhiệt.
Nhìn từ xa, con phố nhộn nhịp đông nghịt người, họ đang chỉ chỉ trỏ trỏ về một hướng.
Nhìn theo hướng họ chỉ thì thấy một thanh niên cả chân và tay đều bị xích, bước từng bước nặng nề giống như phạm nhân diễu hành qua các con phố.
Người thanh niên này chính là người thanh niên Diệp Thành nhìn thấy lúc độ kiếp, quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù che mất nửa khuôn mặt, đôi mắt mờ tối không có ánh sáng, cực kỳ chán chường, chẳng khác gì một tử tù.
“Thảm thật đấy, người này là ai vậy?”, có người cảm thán.
“Sất Vân Nam”.
“Hắn… Hắn là Sất Vân Nam?”, có người ngạc nhiên thốt lên, sau đó mở to mắt nhìn.
“Đường đường là thiếu chủ nhà Sất Vân, thiên tài kiệt xuất của Xích Diệm Tinh mà lại bị đưa đi diễu hành trên phố thế này”.
“Trên đời làm gì còn nhà Sất Vân nữa”, có người thầm thở dài.
“Lão phu vẫn còn nhớ rõ chuyện ba năm trước, cả nhà Sất Vân đều bị diệt sạch”.
“Ngươi nói xem nhà Sất Vân động đến ai không được lại động đến nhà họ Hoàng của thành Hạo Miểu, bây giờ Sất Vân Nam bị bắt cũng sẽ bị đưa đi chặt đầu, như vậy nhà Sất Vân thật sự tuyệt hậu rồi!”
“Nhanh lên, nhanh lên”, giữa những tiếng bàn tán chợt có tiếng hét to vang lên, đó là hai thị vệ của nhà họ Hoàng, hai người ở hai bên một trái một phải gào thét hung dữ, vừa hét vừa đẩy Sất Vân Nam.
“Phụ thân, là con vô dụng”, giọng Sất Vân Nam khàn khàn chua chát, hắn ta nở nụ cười thê lương, đến quyền tự sát cũng không có.
“Hế? Người đó là ai?”, có người khẽ hô lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ thấy một người chầm chậm đi tới từ đầu phố, người nọ mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, người xem đều đứng gọn hai bên đường, có mỗi hắn là đi trên đường, vậy nên mới thu hút ánh nhìn.
Diệp Thành đã đến, rất chuẩn xác tìm được nơi này.
Từ xa hắn đã nhìn thấy người chuyển kiếp, cơ thể không khỏi run lên.
Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Tiếng động ầm ầm vang lên, bước chân của Diệp Thành trở nên nặng nề, mỗi khi bàn chân đặt xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, sát khí lạnh băng khiến con phố nhộn nhịp kết thành băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Sát khí mạnh quá!
Người xem đều rùng mình, ai tu vi yếu thì sắc mặt đã trắng bệch.
“Kẻ nào cản đường? Tránh ra!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!