“Các ngươi cần phải tận mắt chứng kiến, có nhân ắt có quả, các ngươi tạo nghiệp sát thì phải dùng máu để trả”, hai mắt Diệp Thành lạnh lẽo, hắn giơ tay bắn ra tiên quang, không cho nguyên thần của hai lão tổ nhà họ Hoàng bị huỷ diệt.
“Giết ta đi, giết ta đi”, hai lão tổ của nhà họ Hoàng gào thét, nhìn từng người nhà mình bị giết còn không bằng được chết một cách nhanh chóng.
Đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ được như ý muốn, lửa giận trong lòng hắn không kém hơn Chu Ngạo, nếu đây đã là thế đạo kẻ mạnh là vua thì không cần phải nhân từ, pháp tắc tàn khốc thì phương thức cũng phải tàn nhẫn tương xứng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Chu Ngạo vẫn đang tàn sát không chút mệt mỏi, chém giết đến mức thần kiếm đều đã cong lại.
Dưới bầu trời là những tiếng than khóc, đó là tiếng kêu khóc thảm thiết của người nhà họ Hoàng, tựa như những linh hồn lệ quỷ.
Nhưng trong tiếng than khóc lại có một tiếng cười lớn không chút kiêng dè.
Đó là Hoàng Lương, có vẻ hắn ta đã biết từ lâu rằng mình sẽ phải chết, nụ cười của hắn ta dữ tợn, đáng sợ như một ác ma.
“Giết!”
Chu Ngạo lao tới, nhấc Hoàng Lương lên.
Hoàng Lương cười to để lộ hai hàm răng trắng âm u: “Sất Vân Nam, ba năm trước ta dẫn quân tiêu diệt nhà Sất Vân, ông nội của ngươi, phụ thân của ngươi, huynh đệ của ngươi, tất cả người thân của ngươi đều là ta giết. Ồ đúng rồi, còn có em gái của ngươi nữa, cô ta cũng rên rỉ đến chết dưới thân ta, bây giờ nhớ lại cảm giác đó đúng là rất tuyệt vời, thế nào, có đau không? Ha ha ha…”
“Giết”, Chu Ngạo hét lên, vung sát kiếm nhưng kiếm còn chưa hạ xuống đã bị Diệp Thành ngăn lại.
“Nếu hắn đã vui như vậy thì để hắn được vui thoải mái đi”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong mắt còn có sự tàn bạo và khát máu.
“Giết đi, dù giết ta thì thế nào, giết cả nhà họ Hoàng của ta thì thế nào, nhà Sất Vân của ngươi cũng chẳng bao giờ có thể trở lại”, Hoàng Lương ngã xuống đất nhưng vẫn cười điên cuồng.
“Tiểu tử, ngươi cũng tàn nhẫn đấy chứ!”, Diệp Thành cười xấu xa.
“Muốn giết thì giết đi”, Hoàng Lương lại lộ ra hai hàm răng trắng, càng cười biến thái hơn.
“Giết thì đương nhiên phải giết rồi, nhưng phải cho ngươi được sung sướng đã”, Diệp Thành ngồi xổm xuống, lấy một con dao găm nhỏ ra xẻo một miếng thịt trên người Hoàng Lương: “Không biết ngươi đã từng nghe nói đến hình phạt lăng trì ở phàm trần chưa? Nghe nói cảm giác đó rất tuyệt vời, có lẽ ngươi sẽ thích”.
“Đương nhiên là thích rồi”, Hoàng Lương lại cười như không hề biết đau, giống như một kẻ điên.
“Thích thì tốt”, Diệp Thành túm Hoàng Lương rồi tiện tay ném ra, giam hắn ta ở một hướng.
“Ta muốn hắn nghìn năm không chết, mỗi ngày lăng trì một lần cho ta”, giọng Diệp Thành vang vọng khắp hư thiên, sau đó có ba phân thân bay ra, trong tay mỗi người cầm một con dao găm.
“Chà!”, câu này của Diệp Thành khiến các tu sĩ ở tứ phương đều hít vào một hơi khí lạnh, một nghìn năm không chết, mỗi ngày lăng trì một lần, tra tấn thế này thì mối hận phải lớn nhường nào!