Không biết vì sao nhìn cảnh tượng Minh Vương Tông liên tiếp bị tổn hại mà người ta lại cảm thấy sảng khoái.
Phía này Diệp Thành đã vác theo bao nải quay về phía hố đen không gian nơi Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân ở.
Xa xa có thể thấy hai người đang nương tựa vào nhau tĩnh lặng nhìn tinh không lấp lánh, đó là một cảnh tượng thật ấm áp khiến Diệp Thành không tiện tiến lên làm phiền.
Thấy Diệp Thành quay về, cả hai người liền đứng dậy.
Có điều nhìn bao gải mà Diệp Thành vác theo, vẻ mặt Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân tỏ ra khó hiểu.
Vừa nhìn là biết cướp được không ít đồ.
Diệp Thành toét miệng cười, hắn ngồi phịch xuống đất trút rượu: “Lần này làm được mẻ lớn”.
“Ta nhìn ra rồi”, Chu Ngạo nói với giọng điệu ý tứ.
“Liệu…liệu có liên luỵ đến Vân La Tinh không?”, Nguyệt Trì Huân mím môi nhìn Diệp Thành.
“Yên tâm, ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành xua tay cười đáp, “càn quét Minh Vương Tông một vố đau đớn, mấy ngày gần đây bọn họ không còn tâm trí nào mà đi gây rắc rối ở cổ tinh khác đâu, vả lại sự việc còn chưa kết thúc, đợi ta nghỉ ngơi khoẻ lại thì làm thêm một vố lớn nữa”.
“Ngươi nói chơi lớn thì nhất định không nhỏ”, Chu Ngạo ho hắng.
“Nào, lại đây xem ta có gì nào”, Diệp Thành lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra tỏ ý bảo hai người nhìn vào trong xem.
“Tinh nguyên?”, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân nhìn nhau như nhận ra thứ bên trong đại đỉnh này là gì, sau đó bọn họ lại nhìn sang Diệp Thành, “lấy đâu ra tinh nguyên vậy?”
“Đương nhiên là ở Minh Vương Tông rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn hít hà khí tức của tinh nguyên, “nói thực thì khi vừa bước chân vào Minh Vương Tông đệ không phát hiện ra, đệ nói rồi mà, Minh Vương Tông có bảo bối lớn”.
“Cội nguồn của sao, chẳng trách mà Minh Vương Tông lại thâm hậu như vậy”, Chu Ngạo tặc lưỡi.
“Không có cội nguồn của sao thì linh lực của Minh Vương Tông sẽ rất yếu, có lẽ còn không bằng cổ tinh hạng ba”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười, “không ngoài nghìn năm, cổ tinh này chắc chắn sẽ cạn kiệt”.
“Không thể phủ nhận lần này ta làm rất tốt”, Diệp Thành nói rồi bắt đầu tản từng phần tinh nguyên ra, “nào, nào, ai thấy đều có phần”.
“Đây…”, sự hào phóng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân có phần bất ngờ, đặc biệt là Nguyệt Trì Huân, cô không ngờ rằng Diệp Thành lại chia sẻ thần vật quý giá này với mình và Chu Ngạo.
“Đều là người một nhà, đừng khách khí”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đem tinh nguyên phân thành ba phần, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân đều có phần.
“Đa tạ”.
“Của ai thì hấp thu đi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lật người nhảy vào đại đỉnh sau đó khoanh chân ngồi ở giữa tinh nguyên, tiếp đó là vận công pháp, lỗ chân lông toàn thân nở ra, hắn hấp thu tinh hoa của tinh nguyên.
“Hắn đúng như huynh nói, là một người cho người ta cảm giác ấm áp”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười nhìn Chu Ngạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!