Cho đến khi màn đêm buông xuống, mọi người mới lại tập trung trên ngọn núi của Hoa Vân.
Nhìn từ trên xuống thấy có tới hàng trăm người, mọi người đều ngơ ngác nhìn Hoa Vân, không hiểu hắn ta đưa mình tới đây làm gì.
Hoa Vân cười trong nước mắt, không giải thích.
Diệp Thành bắn tiên quang, từng tia từng tia bay vào đầu mày của mỗi người.
Ưm! Hự!
Ngay sau đó, âm thanh ôm đầu kêu đau vang lên, từng ký ức đã bị phủ bụi dần hiện về.
Diệp Thành yên lặng đứng nhìn, trong mắt là ý cười thăng trầm, nhưng trong lòng lại thở dài cảm thán.
Trên đường tới đây hắn đã đi qua hai tinh vực, nhưng số người chuyển kiếp tìm được rất ít, mà lần này lại rất bất ngờ, hàng trăm người chuyển kiếp đều luân hồi vào nhà họ Mạc.
Hoa Vân cũng rất xúc động, làm sao hắn ta có thể ngờ được mình còn có thể đầu thai chuyển kiếp, rồi lại làm sao có thể ngờ được Diệp Thành có thể tìm được tới đây, càng không ngờ rằng nhà họ Mạc lại có nhiều người chuyển kiếp đến thế, đây có lẽ là món quà của trời cao để họ có thể gặp nhau trong kiếp này.
Sau đó mọi người lại ôm nhau, nước mắt lăn dài trên má, ai nấy đều khóc không thành tiếng.
Hình ảnh này rất xúc động, trong tay mỗi người đều cầm một bình rượu, vẻ mặt thăng trầm mang theo những cảm khái về năm tháng, họ nói những điều đã qua, nhớ lại người trong quá khứ, đó đều là những điều không thể nào quên.
Không biết đến lúc nào ngọn núi mới im lặng trở lại.
Mọi người đều ngước nhìn tinh không với vẻ mặt tang thương, nước mắt lưng tròng, dường như có thể nhìn thấy núi sông hùng vĩ, nhìn thấy vùng đất họ đã dùng máu để bảo vệ qua tinh không.
Đến một lúc nào đó bỗng có người bay tới ngọn núi này, và người đó là Dao Khê.
Vẻ mặt Dao Khê rất lạ, cô thấy hàng trăm người đều cầm bình rượu, ngẩng đầu nhìn sao, khung cảnh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, chủ yếu là vẻ mặt của họ đều mang vẻ hoài niệm.
“Nhìn gì vậy?”
Dao Khê nói nhỏ rồi cũng ngẩng lên nhìn trời như họ.
Chỉ là cô làm sao biết được những người này đều là người có tâm sự, Chư Thiên Vạn Vực được sống yên bình như hiện nay đều do năm đó họ dùng tính mạng để đổi lấy, đó là một lịch sử đẫm máu.
“Về thôi!”
Hoa Vân dời mắt, nhìn những người Đại Sở chuyển kiếp vào nhà họ Mạc.
Hàng trăm người lần lượt đứng dậy, hít một hơi thật sâu, hành lễ với Hoa Vân, đó là lễ nghi của người nhà họ Mạc, rồi họ hành lễ với Diệp Thành, đó là lễ nghi dành cho Thánh chủ Thiên Đình.