Sau khi tiên quang bay vào, trên người con lợn bốc lên làn khó xanh, nó nhanh chóng biến thành hình người.
Nói về hình người mà nó hoá thành thì mặc dù không cao nhưng trông lại rất béo, vừa béo vừa trắng, tai to mặt lớn, béo núc ních, người biết thì còn biết là một con người, người nào không biết thì còn tưởng là cái đụn thịt.
Điều đáng nói là cái “cậu nhỏ” của hắn quả là nhỏ.
Không sai, con lợn này chính là Hùng Nhị.
Woa!
Trên tiên sơn vang lên âm thanh gào khóc thảm thiết.
Tên đó khóc rồi, thật sự đã bật khóc, vả lại còn vừa khó vừa bôi nước mũi lên người nhóm Diệp Thành.
Ở bên, Nguyệt Trì Huân cảm thấy có phần ái ngại, cảnh tượng tình cảm không hề xuất hiện, còn những cảnh tượng nhìn khó chịu này lại không hề ít.
Đêm khuya, Hoa Vân và phía Chu Ngạo xuống núi.
Trên đỉnh núi, chỉ còn lại Diệp Thành và Hùng Nhị, bọn họ là những người bạn đầu tiên của nhau, mỗi người cầm một vò rượu ngẩng đầu nhìn trời cao, từng vì sao lấp lánh kia như từng bóng hình quen thuộc, vì sao băng lướt qua trên bầu trời như năm tháng nào đó một đi không trở lại.
Hùng Nhị là người cảm khái nhất, sao hắn có thể ngờ được kiếp này còn có luân hồi, và sao hắn có thể ngờ nổi mình còn có thể gặp lại người của kiếp trước.
Diệp Thành không khiến bọn họ thất vọng, hắn có thể trảm sát Đại Đế, bảo vệ sơn hà, cũng không uổng bọn họ liều mạng để bảo vệ hắn, giúp hắn hoàn thành trận chiến nghịch thiên đó.
Gặp lại ở nơi xa lạ là một cảnh tượng khiến người ta phải cảm động.
Cả hai như thể còn nhiều điều chưa nói, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở Tàng Thư Các cách đây cả trăm năm vậy.
Thời gian trôi thật nhanh, trải qua nhân thế bể dâu, những chuyện xưa cũ vẫn còn trong kí ức, khắc sâu trong tâm trí và khắc vào linh hồn bọn họ khiến họ không bao giờ quên.
Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lấy ra một cái túi thơm từ trong ngực áo, bên trên còn khắc tên hai người.
“Cô ấy nói rồi, sẽ luôn đợi ngươi, cho dù là địa lão thiên hoang”, Diệp Thành đưa túi thơm cho Hùng Nhị.
“Như Huyên”, Hùng Nhị cầm túi thơm trong tay, nước mắt dàn dụa, một người trước nay vẫn tỏ ra không đáng tin như hắn lúc này lại rơi nước mắt và từng giọt nước mắt như mang theo bao nỗi niềm, cả trăm năm trời, kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mơ, mặc dù tỉnh lại nhưng kí ức sâu đậm nhất vẫn là về người con gái mà hắn yêu thương nhất.
“Rất nhiều việc tự ngươi nghiệm sẽ hiểu”, Diệp Thành đẩy thần thức truyền cho Hùng Nhị, những gì Hùng Nhị muốn hỏi như việc của Đại Sở hay người chuyển kiếp tới kiếp này đều là việc thứ yếu, quan trọng nhất là hắn vẫn muốn biết về Đường Như Huyên.
“Đa tạ”, Hùng Nhị lần đầu tiên nhìn thẳng Diệp Thành, mỉm cười với những giọt nước mắt lăn dài.