Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 “Ồ?”, Diệp Thành vừa đi, Phục Nhai đang chữa trị cho Đông Hoàng Thái Tâm không khỏi cau mày, vô thức nhìn lên hư thiên rồi thì thầm: “Cảm giác thật quen thuộc”.  

 

Tại đây, Diệp Thành đã bay qua núi sông rộng lớn, đáp xuống vùng đất mênh mông của Nam Sở.  

 

Theo như những gì hắn thấy trước đây, vùng đất này đang suy kiệt giống như cổ tinh không có tinh nguyên, bản nguyên của Đại Sở đã bị cắt đứt, vạn vật đang dần khô héo, sinh linh sẽ chết dần trong im lặng.  

 

Kiếm Tru Tiên!  

 

Diệp Thành siết chặt tay, hai mắt đầy tơ máu, hàn mang bắn ra tứ phía, mỗi lần nghĩ đến ba từ đó là hắn lại tràn ngập sát khí.  

 

“Một ngày nào đó ta sẽ tự tay đập nát ngươi!”  

 

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi bước lên hư thiên, bay thẳng đến Hằng Nhạc.  

 

Mười lăm phút sau hắn mới đáp xuống một ngọn núi ở Hằng Nhạc.  

 

Điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn vừa đáp xuống thì thấy người của Hằng Nhạc đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.  

 

“Cảm giác thật quen thuộc!”  

 

Mọi người gãi đầu, lẩm bẩm nói nhỏ.  

 

Diệp Thành nhìn thoáng qua tiên sơn, đôi mắt rưng rưng hang lệ nóng ran, từng bóng dáng quen thuộc, từng khuôn mặt quen thuộc vẫn còn khắc ghi trong trí nhớ, đời đời kiếp kiếp không bao giờ có thể xóa nhòa.  

 

Không biết bao lâu sau hắn mới dời mắt, đến Đông Hoàng Thái Tâm cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nói gì là người của Hằng Nhạc Tông.  

 

Nhìn thoáng qua hư thiên một lần, hắn chầm chậm nhấc chân đi đến một ngọn núi khác.  

 

Trên đỉnh núi, một bóng dáng xinh đẹp đang ôm gối ngồi ở đó, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dưới ánh trăng đêm, mái tóc trắng không gió tự bay, dù có gió cũng không xóa được nét u buồn trên gò má cô.  

 

“Sư muội, ta tìm được hắn rồi!”  

 

Diệp Thành yên lặng nhìn Đường Như Huyên, hắn hy vọng có thể chính miệng nói cho cô tin này biết mấy.  

 

Đột nhiên, Diệp Thành phất nhẹ tay lưu lại hình ảnh này, chờ khi tỉnh mộng sẽ cho Hùng Nhị xem.  

 

Cơn gió thoáng qua, hắn lặng lẽ quay người.  

 

Hắn như linh hồn cô đơn, lang thang trong Hằng Nhạc Tông, đến tiểu linh viên nhìn đài Phong Vân rồi lại đến Linh Đan Các, Linh Khí Các và Vạn Bảo Các, hắn nhìn thấy Từ Phúc, Chu Đại Phúc và Bàng Đại Hải từ xa, một trăm năm qua họ đã già đi rất nhiều.  

 

Cuối cùng hắn mới đáp xuống Ngọc Nữ Phong, nơi đây vẫn như một trăm năm trước, mang theo hồi ức ấm áp của hắn.  

 

Cơn gió nhẹ thổi qua, hắn ra khỏi Hằng Nhạc Tông, lại như hồn ma cô đơn lang thang ở Nam Sở.  

 

Ra khỏi Nam Sở, hắn tới Bắc Sở.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận