Diệp Thành xoa cằm trong đầy hiện lên suy nghĩ quái dị, không biết bây giờ mà ôm Tô Tâm Nhi vào lòng thì Man Hùng sẽ có phản ứng thế nào, ngươi ôm cháu gái nhà người ta, ta ôm cô cô của người ta, như vậy phân chia vai vế cũng dễ rồi, ngươi còn phải gọi ta là cô phụ đấy.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong đầu Diệp Thành.
Ba tu sĩ Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung cũng đến nhưng trên khuôn mặt lại rõ vẻ lo âu.
Diệp Thành mỉm cười, “ba vị tiền bối, bên trong Cực Dương Tông kia có phải có tu sĩ Thánh Nhân không?”
“Đúng như tiểu hữu nói”, một Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung vội nói, “lần này chúng ta tới đây mà muốn đề nghị tiểu hữu nhanh chóng rời khỏi đây, chín tu sĩ Chuẩn Thánh bị tiêu diệt, Cực Dương Tông chắc chắn sẽ tới đây nữa, nhà Mộ Dung cũng sẽ chuyển đi trong đêm nay, có lẽ phải rời khỏi tinh vực này để lánh nạn”.
“Đừng mà, chúng ta không sợ chúng”, Man Hùng lập tức nói, “chẳng phải chỉ có Một Thánh Nhân sao?”
“Không phải một, mà...mà là ba”.
“Một với ba cũng không có gì khác biệt, chúng ta có Thánh Vương”.
“Thánh... Thánh Vương?”, ba Chuẩn Thánh của nhà Mộ Dung kinh ngạc không đứng vững, hai từ Thánh Nhân giống như tiếng sấm đánh ngang tai khiến đầu bọn họ ong ong, đó là sự tồn tại còn cao hơn cả Thánh Nhân một bậc.
“Cha ta chính là Thánh Vương”, Man Hùng toét miệng cười.
“Sao chưa từng nghe huynh nói chuyện này trước đó bao giờ?”, Man Man bất ngờ nhìn sang Man Hùng.
“Muội cũng không hỏi mà”, Man Hùng nhướng vai, “vả lại lần nào ta đến cũng bị mọi người đánh cho bầm dập, cũng may da ta dày, cũng may tính khí của ta ta tốt”.
“Không ngờ là con của Thánh Vương, nhà Mộ Dung trước...trước đó thật sự là mạo phạm rồi”, ba Chuẩn Thánh vội hành lễ, nói rồi không quên lau đi mồ hôi, con trai của Thánh Vương mà còn bị bọn họ đánh không chỉ một lần, cảm giác giống như nhà Mộ Dung vượt qua quỷ môn quan được vài lần rồi vậy.
“Người một nhà, người một nhà cả thôi”, Man Hùng mỉm cười, nói rồi không quên đứng về phía Man Man.
“Ai là người một nhà với huynh”, Mna Man liếc xéo Man Hùng.
“Xem muội kìa, còn ngại nữa”.
“Người một nhà cả”, phía này, ba tu sĩ Chuẩn Thánh cũng vô cùng kích động, bọn họ có thể kết thông gia với Thánh Vương thì sao phải sợ Cực Dương Tông.
“Đừng chậm trễ nữa, đi mời cha ngươi tới đi”, Diệp Thành đạp cho Man Hùng một cái, “Cực Dương Tông có thể tới đây bất cứ lúc nào”.
“Được rồi”, Man Hùng không kéo dài thời gian thêm, hắn lập tức quay người và biến mất, sau khi hắn đi, ba tu sĩ Chuẩn Thánh khác vội đi ra ngoài, có Thánh Vương đương nhiên không phải sợ Cực Dương Tông, nhà Mộ Dung cũng không cần phải đi lánh nạn nữa.
Bên trong hoa viên chỉ còn lại Diệp Thành và Tô Tâm Nhi, bầu không khí trở nên gượng gạo, càng vậy thì cảnh tượng trước kia lại hiện lên trong đầu bọn họ.
“Ngồi xuống đi, ta giúp cô tẩy luyện huyết mạch”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Đa tạ Thánh Chủ”, Tô Tâm Nhi mỉm cười vội khoanh chân ngồi xuống.
“Gọi ta Diệp Thành là được”, Diệp Thành tế ra tiên hoả và thiên lôi, căn nguyên thánh thể theo đó bay ra.
“Những người khác của Đại Sở...”, Tô Tâm Nhi nhìn Diệp Thành định nói gì lại thôi.
“Tìm thấy một số, những người khác ta vẫn đang tìm”, Diệp Thành mỉm cười gảy một đạo thần quang vào trán Tô Tâm Nhi, bên trong tiên quang còn dung hoà rất nhiều kí ức, đó là những việc mà Tô Tâm Nhi muốn biết như nhà họ tô, như người chuyển kiếp của Đại Sở hay những việc xảy ra khi hắn tới Chư Thiên Vạn Vực.
Đương nhiên có một số chuyện Diệp Thành sẽ không nói cho Tô Tâm Nhi như trăm năm hắn sống trong hố đen không gian.
Đôi mắt Tô Tâm Nhi lại long lanh nước, trải qua cả trăm năm trời, kiếp trước kiếp này, những kí ức kia đối với cô đều đáng nâng niu trân trọng.
..........
Đây là một vì cổ tinh với hoả diệm rực cháy, lấp lánh sánh sáng, còn to hơn cả Vọng Cổ Tinh.
Đây là Cực Dương Tinh, nơi gọi là Cực Dương Tông nắm trên Cực Dương Tinh, chính là vị vương của cổ tinh này.
Lúc này, bên trong đại điện của Cực Dương Tông, bầu không khí vô cùng nặng nề, trên mặt đất còn có rất nhiều phần nứt lìa của ngọc bài nguyên thần, đó là ngọc bài của chín Chuẩn Thánh được phái đi, lúc này tất cả đều đã vỡ tan.
Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?