“Em gái cô tên gì?”, Diệp Thành nói xong lại bóp vỡ một viên đan dược nữa, dung nhập vào cơ thể Cơ Như Tuyết.
“Cơ Như Yên”, Cơ Như Tuyết vội đáp.
“Cơ Như Yên”, Diệp Thành lặp lại, nghe thấy cái tên này hắn không khỏi nhớ tới một nữ tử khác, cô là người phàm, tên là Liễu Như Yên, hai người họ chỉ khác nhau một chữ.
Chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ, Diệp Thành rút tay về, nở nụ cười với Cơ Như Tuyết: “Hai người thuộc cổ tinh nào?”
“Tuyên Nguyệt Tinh”.
“Cách nơi này ba trăm nghìn dặm”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, hắn đã nhìn thấy cổ tinh này trên tinh không đồ, đúng là cổ tinh mà hắn chưa từng tới.
“Nhà họ Cơ sẽ không bao giờ quên ân tình của đạo hữu”, sau khi khôi phục thương thế, lão già áo tím lại chắp tay hành lễ.
“Đã nói chỉ là tiện tay thôi mà”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta và Cơ Như Yên cô nương là bạn cũ. Lần này đi ngang qua đúng là tình cờ, nếu đã tới rồi thì ta sẽ đến nhà họ Cơ cùng hai người luôn”.
“Bạn cũ?”, Cơ Như Tuyết giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, cô ta chưa nghe em gái nhắc đến bao giờ.
“Sao những người đó lại truy sát hai người?”, Diệp Thành bước lên, vừa đi vừa nhìn lão già áo tím và Cơ Như Tuyết: “Còn nữa, Thị Huyết Tông đó có lai lịch gì, hai nhà có ân oán à?”
“Ân oán giữa hai nhà đã từ lâu đời”, lão già áo tím hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Lão tổ nhà ta bị thương nặng, ta và Tuyết Nhi đi tìm linh dược không ngờ lại để lộ tin tức, vì thế Thị Huyết Tông mới phái người đuổi giết suốt dọc đường, người nhà họ Cơ đã thương vong không ít, may mà tiểu hữu đi qua cứu giúp, nếu không chúng ta cũng khó tránh khỏi cái chết”.
“Vậy thì đi nhanh thôi!”, Diệp Thành nói xong cũng tăng tốc độ.
Lão già áo tím và Cơ Như Tuyết nhìn nhau, không biết Diệp Thành có lai lịch gì nhưng vẫn đi theo.
Ba người như ba tiên quang, bay thẳng về hướng Đông của tinh không.
Không biết qua bao lâu, ba người mới dừng lại.
Ở phía xa có một cổ tinh kích thước không quá nhỏ, chừng như Vọng Cổ Tinh, tinh huy tản ra rực rỡ, là cổ tinh lớn nhất Diệp Thành thấy từ khi đặt chân vào Hạo Nguyệt Tinh Vực.
Đây là Tuyên Nguyệt Tinh, cổ tinh có sự sống của nhà họ Cơ.
Diệp Thành hít sâu một hơi, bay vào trong như một tia tiên quang, lão già áo tím và Cơ Như Tuyết vội vàng theo sau, không biết sao Diệp Thành còn sốt ruột hơn họ, dọc đường đi hắn bay rất nhanh.
Diệp Thành vừa đáp xuống Tuyên Nguyệt Tinh đã bắt đầu bấm đốt tay nhẩm tính.
Đúng như hắn nghĩ, Tuyên Nguyệt Tinh có người chuyển kiếp, khả năng chính là Cơ Như Yên em gái song sinh của Cơ Như Tuyết, cũng chính là đệ tử Lạc Hi của Đan Thần Đan Thành Đại Sở năm xưa.
Điều khiến Diệp Thành vui mừng không phải điều này, mà là trong Tuyên Nguyệt Tinh không chỉ có một người chuyển kiếp, ngoài Lạc Hi còn có người người chuyển kiếp khác của Đại Sở, tuy số lượng không nhiều nhưng cũng tính ra được kha khá.
Không lâu sau, ba người đến một tiên sơn.
Cũng giống như nhà Mộ Dung, Lăng Tiêu Cung và U Đô, nhà họ Cơ cũng là gia tộc tông môn duy nhất trên Tuyên Nguyệt Tinh, là vị vương của vì sao này.
Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy hai đệ tử đứng thẳng tắp hai bên trái phải trước sơn môn tiên sơn nhà họ Cơ.