Thiếu niên và thiếu nữ kính cẩn hành lễ, dường như đã nhận ra sự cường đại của Diệp Thành.
“Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt, trở lại!”
Diệp Thành cười nhẹ, hai đạo tiên quang bay ra, nhập vào đầu mày của họ.
Đúng vậy, viên đá chính là Triệu Tử Vân thiếu chủ nhà họ Triệu của Đại Sở, tiên thảo màu tím chính là Nam Cung Tử Nguyệt thánh nữ của nhà Nam Cung.
Năm xưa, trong cuộc thi tam tông của thế hệ Huyền Tự, hai người họ đã để lại giai thoại nhân duyên trên chiến đài, nếu không vì Thiên Ma xâm lược thì họ đã là một cặp thần tiên quyến lữ rất đẹp đôi.
Nhưng họ vẫn may mắn vì được chuyển kiếp tới cùng một nơi, có thể tiếp tục bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước.
Ưm!
Ưm!
Vẻ mặt của Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng trở nên đau đớn, thi thoảng họ lại rên lên một tiếng.
Cũng như họ, hai mươi ba đệ tử của nhà họ Cơ cũng thế, ký ức kiếp trước đang ùa về trong thần hải của họ.
Không biết bao lâu sau mọi người mới ngừng run rẩy, tất cả đều sững sờ nhìn Diệp Thành, mà Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt cũng rưng rưng nhìn nhau rồi cả hai lại nhìn Diệp Thành.
“Thánh chủ!”
Khoảnh khắc tiếp theo, hai mươi lăm người đều quỳ rạp trên đất, khóc không thành tiếng.
“Đứng lên đi!”
Diệp Thành vội tiến lên, tế ra sức mạnh dịu nhẹ nâng họ dậy, cười trong nước mắt, họ đều là người của Đại Sở, là cố hương gặp lại sau một trăm năm.
Đêm dần khuya.
Nhưng trong rừng trúc nhỏ lại có hương rượu lan toả, như mấy lần trước, mọi người đều cầm bình rượu lẳng lặng nhìn lên trời sao, dường như có thể nhìn thấy núi sông rộng lớn qua vô số tinh vực.
Diệp Thành nhìn mà lòng ấm áp, khi nhìn lên trời hắn cũng không quên liếc nhìn Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt.
Đôi phu thê trẻ đang tựa vào nhau âu yếm.
Khung cảnh rất ấm áp, Nam Cung Tử Nguyệt tinh nghịch năm xưa lúc này cũng đã khóc sướt mướt.
Trong rừng trúc không ngừng vang lên tiếng nói, mặc dù hai mươi lăm người đến từ các thế lực khác nhau của Đại Sở, rất nhiều người không quen biết nhưng lại có chung một chủ đề, điều được nói đến nhiều nhất vẫn là quê hương.
Khi bình minh dần đến, mọi người vẫn ở đó.
Cơ Như Tuyết tới, nhưng sau khi vào rừng trúc thì lại sững sờ, ngơ ngác nhìn mọi người, nhất là thấy nước mắt trên mặt họ, cô lại càng khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!