Hai mươi lăm người lần lượt đứng dậ theo, bọn họ cung kính hành lễ với Cơ Như Tuyết.
Không cần đa lễ!
Cơ Như Tuyết mỉm cười, cảm giác có phần lạ kì.
Diệp Thành bước tới nhìn tất cả mọi người một lượt rồi mới nhìn sang Cơ Như Tuyết: “Cơ cô nương, những người này đều là cố hữu của ta, sau này mong cô quan tâm hơn, Diệp Thành vô cùng cảm kích”.
“Đương nhiên rồi”, Cơ Như Tuyết lập tức mỉm cười.
“Diệp Thành cảm ơn”, Diệp Thành nói rồi vẫy tay với phía Triệu Tử Vân sau đó khoát tay, mọi người hiểu ý lần lượt đứng dậy lau nước mắt rồi bước ra khỏi rừng trúc.
“Ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm”, Cơ Như Tuyết khẽ giọng nói.
“Muội muội của cô bao giờ xuất quan?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.
“Còn ba tới năm ngày nữa”, Cơ Như Tuyết khẽ đáp, “công pháp của muội muội và đạo tắc gặp vấn đề”.
“Vậy thì ta ra ngoài đi dạo chút”.
“Đạo hữu rời đi sao”?
“Ba tới năm ngày sau ta quay lại”, Diệp Thành mỉm cười quay người bay ra khỏi tiên sơn.
“Đúng là một người kì lạ”, nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Cơ Như Tuyết khẽ lẩm bẩm.
Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Huyên Nguyệt Tinh như một đạo tiên mang.
Hôm nay hắn luôn cầm tinh không đồ trong tay, liên tiếp đi mười mấy cổ tinh và chẳng tìm thấy người chuyển kiếp nào.
Có điều, mặc dù không tìm được người chuyển kiếp nhưng hắn lại tìm được không ít bảo bối, hắn luôn cảm thấy có những người đi lại lai vãng trong tinh không chuyên đi chặn đường cướp của.
Ấy thế mà tình cờ rằng cả chặng đường đi Diệp Thành lại gặp không ít người.
Hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
Người ta vẫn nói rằng gậy ông đập lưng ông cũng rất có lý, vả lại còn ứng với những tên chặn đường cướp bóc này, tên nào xông lên đều bị Diệp Thành giáng cho một bạt bay tứ phía, những bảo bối cướp được đều bị cuỗm đi sạch, vả lại còn bị Diệp Thành lột sạch đồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức sinh động.
Không tồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!