Cô Lam và hai người kia cũng vậy, thần thức bao phủ cả cổ thành nhưng không ai chú ý tới Diệp Thành và thanh niên áo trắng dưới gốc cây xiêu vẹo, theo quan điểm của họ ai lại biến thành chó như thế!
Dưới gốc cây, Diệp Thành dùng móng vuốt của chó gãi lông trên đầu.
Bộ dạng này của hắn thật sự rất choán mắt.
Hắn đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoàng đế Đại Sở uy danh lẫy lừng, Thánh chủ Thiên Đình khí thế bát hoang mà lại biến thành một con chó vàng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì anh minh một đời của hắn sẽ mất hết!
Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại đen mặt nhìn tên thanh niên áo trắng, chính là tên này, biến thành cái gì không được lại biến thành chó, để hắn trong lúc lơ là cũng bị biến thành chó theo.
So với hắn, tên thanh niên áo trắng lại rất bình tĩnh, vừa gãi lông chó vừa nhìn Diệp Thành, nháy mắt hỏi: “Nào, nói cho ca ca biết sao hai Thánh Nhân kia lại đuổi theo ngươi?”
“Ngươi nói trước đi, sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành nhìn hắn ta.
“Ta ngủ với thần nữ nhà họ”, tên thanh niên áo trắng nói xong thì lấy móng chó vuốt lông chó trên đầu, tuy trong hình dáng của chó nhưng vẻ mặt lại rất đê tiện.
“Ta thích ngươi rồi đấy”, Diệp Thành nghiêm túc nói.
“Ngươi thôi đi, sao bọn họ lại đuổi theo ngươi?”
“Ta ngủ với thần tử nhà bọn họ”.
“Woa!”, tên thanh niên áo trắng lập tức đưa móng chó ra cầm lấy móng chó của Diệp Thành: “Ngươi còn lợi hại hơn ta nữa”.
“Chia nhau ra tìm”, khi hai người nói chuyện thì phía ông lão béo đã chia nhau ra, Cô Lam đến một cổ thành khác, hai Chuẩn Thánh cũng tới hai cổ thành khác.
Trong cổ thành này chỉ còn lại một mình ông lão béo, đôi mắt to sáng rực đang tia từng tấc đất trong cổ thành.
Diệp Thành vẫn nằm bò trên đất, đôi mắt chó nhìn chằm chằm hông của ông ta, nơi đó có một túi đựng đồ đầy bảo bối, đó là túi đựng đồ của hắn.
May mà Hỗn Độn Thần Đỉnh ở trong thần hải, nếu không đúng là tổn thất lớn.
Dù Diệp Thành rất muốn lao ra cướp, nhưng thực lực của ông ta còn hơn Thị Huyết Lão Ma, huống hồ nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia còn ở ngay cổ thành gần đó.
Một đấu hai, hiển nhiên hắn không giải quyết được, không cẩn thận khéo lại bị bắt lần nữa.
“Bất lực thật!”
Diệp Thành vò đầu bứt tai, không thể thi triển Thiên Đạo, đúng là bị hạn chế đủ đường.
Tên thanh niên áo trắng vẫn bình thản, gãi lông chó rất có phí khách, đức hạnh thô bỉ khiến Diệp Thành nhìn mà ngứa tay, nếu không phải đám ông lão béo ở đây thì hắn đã cho hắn ta một trận rồi.
“Hú!”
Khi hai người đang nằm đó thì một con chó đen to lớn chạy tới, trừng mắt phẫn nộ nhìn cả hai.
Bên cạnh con chó đen là con chó trắng to với bộ lông mượt mà, trông có vẻ là một đôi, sở dĩ nó phẫn nộ như vậy là vì hai người đã chiếm địa bàn của chúng.