“Đừng ồn ào, trước đó ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi không được bôi nhọ ta trước mặt Tiểu Tâm Tâm”.
“Vậy vì sao hai Chuẩn Thánh kia lại đuổi theo ngươi?”, Diệp Thành hào hứng nhìn Long Nhất.
“Ta đánh thần tử nhà bọn họ”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc như không có chuyện gì xảy ra.
“Chắc chắn là đánh chứ không phải là lên giường chứ?”
“Ngươi nói chuyện như vậy ra ngoài dễ bị đánh lắm đấy”.
“Chẹp”, Diệp Thành thản nhiên, hắn nhấc chân đi vào trong cổ thành, Long Nhất cũng không chậm trễ thêm, hắn lập tức đi theo trong lòng vẫn thầm cầu nguyện, hi vọng người chuyển kiếp chính là Tiểu Tâm Tâm trong lòng hắn.
Cổ thành này cũng hết sức phồn hoa, trên đường nhộn nhịp bóng người qua lại, không thấy bất cứ người phàm nào, bên trong đó không thiếu những kẻ mạnh với đại thần thông, cả chặng đường không hề thấy một Chuẩn Thánh nào.
Trên đường đi, bóng người đông như nêm.
Nếu quan sát kĩ thì những người đi xung quanh bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào một nữ tử mặc áo quần tả tơi.
Nữ tử kia chừng hai mươi tuổi, đi chân trần, đầu tóc rối bời, hai tay ôm lấy một cái màn thầu, cô vừa gặm cái bánh vừa run rẩy lê chân trên con đường, lại thêm bộ quần áo rách rưới khiến cô trông không khác gì một kẻ ăn mày hành khất.
Cô giống như đã từng chịu đả kích nên thần kinh không được bình thường, vừa cúi đầu vừa gặm bánh, chốc chốc lại ngẩng đầu kinh hãi nhìn tứ phương và tỏ ra e sợ với mọi thứ xung quanh trên thế gian này.
Người hai bên đường nhìn cô gái và tỏ ra xa lánh, rất nhiều người bịt mũi đi cách xa, buông lời tục tĩu, bọn họ chỉ hận không thể giết chết cô cho rồi.
Có điều cũng có vài người không tỏ thái độ né tránh, ngược lại còn chắn giữa đường.
Đó là hai người đàn ông râu quai nón mặt mày hung ác giống như hai tên cường đạo liếm liếm mũi đao.
Bọn họ không hề tỏ ra kiêng dè, cả hai xoa cằm liếc nhìn cô gái từ đầu tới chân, ánh mắt hung tợn còn loé lên cái nhìn gian tà như thể không ngại ngần gì mà tận hưởng cảm giác mới lạ với cô gái cho dù trông cô có tả tơi thế nào.
“Tiểu cô nương, đi cùng chúng ta nhé”, một người đàn ông mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng khè.
Nữ tử kia sợ hãi ôm lấy cái bánh màn thầu và co rúm người lại, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của hai người đàn ông kia, cơ thể cô lại càng run rẩy.
“Ta sẽ đối xử tốt với cô”, gã đàn ông tiến lên trước cười dâm đãng và hung tàn, hắn ta giơ tay ra định vuốt lại mái tóc rối xù của cô gái nhưng cô gái phản ứng lại nên né đi thật nhanh.
“Cho thể diện mà không cần”, gã đàn ông kia tức tối lập tức giơ tay giáng cái bạt về phía cô gái.
Thế nhưng cái bạt đó còn chưa giáng xuống thì đã có một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn ta.